Chương 9

Lâm Kiều Kiều lúng túng bởi những lời nói của tôi.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát, khoảnh khắc tiếp theo, cô ta liền bắt đầu vô liêm sỉ lên án tôi: “Em đang trách chị chiếm lấy anh cả sao? Nhưng rõ ràng ban nãy em nói bản thân không để ý.”

Vừa nói, nước mắt tựa như vòi nước thi nhau rơi xuống.

Người không biết lại tưởng tôi làm gì cô ta!

Anh cả nhìn thấy Lâm Kiều Kiều khóc dữ dội, giọng nói hơi trầm xuống: “Sau này chị nhất định sẽ chú ý chừng mực, Noãn Noãn em đừng giận nữa được không? Chị đến ngôi nhà này là vì đóng góp xây dựng tình cảm gia đình, chứ không phải là đến phá hoại tình cảm gia đình.”

Cho dù là lần thứ hai nghe thấy câu này, tôi vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lâm Kiều Kiều phải vô liêm sỉ đến mức nào, mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ đến như vậy?

“Noãn Noãn!”

Anh cả thấy nụ cười chế giễu bên khóe miệng tôi, sắc mặt hơi tối lại.

Anh ấy chẳng hề hỏi rõ ngọn nguồn ra sao đã trực tiếp đứng bên cạnh Lâm Kiều Kiều: “Kiều Kiều mới đến nhà này, cái gì cũng chưa quen, mẹ với em trai luôn phớt lờ em ấy, em là em gái không thể quan tâm em ấy nhiều hơn một chút sao?”

“Anh cả thật sự cảm thấy em nên quan tâm chị ta sao?” Tôi nghiêm túc hỏi anh ấy.

“Chẳng lẽ không nên à?” Anh cả hỏi vặn lại tôi: “Từ nhỏ đến lớn em bị gia đình chiều hư rồi, không biết khiêm nhường chút nào. Vừa hay, sau khi Kiều Kiều đến đây, em cũng nên học cách làm sao để hòa đồng với bạn bè đồng trang lứa đi.”

Nói xong, anh cả liền dẫn Lâm Kiều Kiều đi sang một bên, bỏ lại tôi một mình ở đại sảnh bữa tiệc.

Dù đời trước đã từng trải qua một lần, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Tôi kìm hãm lại sự bốc đồng, suy cho cùng trò hay vẫn còn ở phía sau.

Vừa đi được mấy bước, chiếc váy màu hồng của Lâm Kiều Kiều đột nhiên rách “xoẹt” một tiếng.

Vạt sau của váy rất dài, rất dễ bị giẫm vào.

Nhưng, tôi không hề giẫm.

Là do Lâm Kiều Kiều nhân lúc anh cả không chú ý, tự mình cố ý giẫm rách váy của mình.

Khi anh tôi ngoảnh lại, cô ta lập tức giấu chân đi, sau đó che bản thân lại vì váy bị rách khiến cho phần váy quanh ngực bị trễ xuống, cả người trông rất bết bát, cô ta không nhịn được hét lên chất vấn tôi: “Noãn Noãn, sao em lại đối xử với chị như vậy?”

Sự việc ban nãy giữa tôi và Lâm Kiều Kiều chỉ có anh cả chú ý.

Có lẽ còn có bố.

Tối nay ông ta đã chuẩn bị rất tốt.

Khoảnh khắc này, vì nghe thấy tiếng hét của Lâm Kiều Kiều, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị thu hút.

Lâm Kiều Kiều trông càng suy sụp, tủi thân hơn.

Anh cả vội vàng cởϊ áσ vét trên người ra đưa cho Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều tủi thân cầm lấy, quấn chặt quanh người, giống như con nhim nhỏ bị hoảng sợ, khiến người ta muốn yêu thương.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này bố tôi cũng đi đến.

“Con, con…” Lâm Kiều Kiều run rẩy, không dám nói trước mặt nhiều người.

“Tống Huy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bố tôi hỏi anh cả.

Anh cả nói thẳng, không giữ lại cho tôi chút mặt mũi nào, trực tiếp đổ lỗi lên đầu tôi: “Noãn Noãn giẫm rách váy của Kiều Kiều.”

“Noãn Noãn, sao con lại có thể đối xử với chị con như vậy? Hôm nay là sinh nhật của con bé, con có thể đừng đố kỵ như vậy được không? Mười lăm năm qua con bé chưa từng trải qua một ngày sinh nhật tử tế nào!”

Chưa từng trải qua ngày sinh nhật tử tế nào?

Vậy những năm qua ông ta trải qua ngày sinh nhật cùng với chó à?