Chương 6

Lâm Kiều Kiều đã chuẩn bị đi.

Như nghĩ đến gì đó, anh ấy gỡ hết trò chơi trong điện thoại của mình.

Sau khi làm xong mọi thứ, anh ấy đột nhiên nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Noãn Noãn, có phải anh đã từng khiến em rất thất vọng phải không?”

Tôi vội lắc đầu, phấn chấn nói: “Không ạ, em biết anh hai là người giỏi nhất.”

Trong lòng tôi cũng không quên bổ sung thêm: [Anh hai chẳng qua là bị bố lừa mà thôi, tôi biết anh ấy rất thông minh, sau này chắc chắn sẽ trở thành một người rất ưu tú.]

Anh hai tôi mỉm cười, có vẻ hơi cảm động.

Anh ấy nói: “Noãn Noãn, sau này anh hai chắc chắn sẽ cố gắng nỗ lực để làm một người ưu tú, về sau nhất định không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, được không?”

“Em tin anh hai.” Tôi gật đầu thật mạnh.

Việc đầu tiên anh hai làm sau khi về nhà chính là đi đến bệnh viện khám tổng quát, sau đó mời huấn luyện viên cá nhân, lập kế hoạch giảm cân.

Ngoại trừ giảm cân, anh hai cầm sách lên học lại từ đầu, mời gia sư, bắt đầu bổ sung kiến thức từ bậc tiểu học.

Nguyên một kỳ nghỉ đông đều dành để học và giảm cân, trực tiếp khiến bố tôi và Lâm Kiều Kiều trợn tròn mắt.

Rõ ràng bọn họ chẳng làm gì, tại sao từ sau khi Lâm Kiều Kiều đến gia đình này, mẹ và anh hai tôi đều đã thay đổi?

Vốn dĩ mẹ tôi chẳng mấy khi đến công ty, mọi công việc của công ty đều giao cho bố tôi xử lý.

Bố tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể thu phục được lòng người trong công ty, trở thành người có thực quyền thật sự trong việc kiểm soát công ty.

Kết quả khi mẹ tôi đến công ty, những cổ đông và quản lý cấp cao vốn còn dao động, đều đã ngừng mua tài khoản chứng khoán của bố tôi.

Khiến bố tôi tức ói máu.

Tôi lại nghe được ông ta lén nói với Lâm Kiều Kiều, lần này tỏ rõ sự không hài lòng với Lâm Kiều Kiều.

“Con làm chuyện gì vậy? Không phải bảo con về đây để lấy lòng những người ở nhà này sao? Ngược lại bị con làm loạn hết lên rồi? Càng ngày càng cách xa kế hoạch ban đầu của bố rồi! Như vậy sao bố còn có thể dẫn mẹ con đến đây hưởng phúc được?” Giọng nói của bố tôi đầy sự trách mắng.

“Con cũng không biết, con đều làm theo những gì bố dạy, nhưng bọn họ đều không tin con.” Lâm Kiều Kiều tủi thân bật khóc.

Bố tôi cũng không biết là đã sai ở bước nào.

Ông ta gắt gỏng, trực tiếp đập vỡ lọ sứ: “Anh cả con sắp trở về ăn Tết rồi, người nó tin tưởng và biết ơn nhất là bố, không cần quan tâm đến những người khác nữa, dù sao cũng là những người không làm nên trò trống gì, anh cả con mới là người thừa kế được chỉ định của gia đình này!”

“Dạ, lần này con chắc chắn sẽ biểu hiện thật tốt ạ, con nhất định sẽ khiến anh cả yêu quý con.” Lâm Kiều Kiều cam đoan.

Có lẽ trong lòng cũng không cam tâm.

Cô ta cảm thấy cái gì cô ta cũng tốt hơn tôi, biết nhìn sắc mặt người khác hơn tôi, thể hiện bản thân tốt hơn tôi, do đó sao cô ta có thể không được mọi người trong nhà yêu thích chứ?

Đời trước, khi tôi bị bố đẩy từ trên sân thượng xuống, cô ta còn vênh váo tự đắc mỉa mai tôi, nói cô ta chỉ cần dùng một ngón tay đã khiến tôi không còn thứ gì.

Lúc đó sau khi tôi “ngoài ý muốn” ngã từ sân thượng xuống và bỏ mạng ngay tại chỗ, mẹ và hai anh trai thực ra rất buồn, nhưng chẳng qua bao lâu đã bị mê hoặc bởi những lời ngon tiếng ngọt của Lâm Kiều Kiều.

Tiếp đó không lâu sau, tất cả mọi người đều bị bố và Lâm Kiều Kiều hại c/h/ế/t.

Nghĩ lại mọi chuyện của kiếp trước, tôi nghiến chặt răng.

Lần này, sẽ là bố và Lâm Kiều Kiều phải nhận báo ứng!