Chương 3

Mẹ dẫn tôi về phòng.

Bà ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Noãn Noãn, con nói cho mẹ biết, có phải con đã biết chuyện gì rồi không? Những chuyện liên quan đến bố con?”

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, vội lắc đầu: “Con không biết ạ.”

Trong lòng lại nói: [Con không thể nói, nói ra mẹ sẽ thất vọng.]

[Đời trước, tôi phát hiện bố qua lại với một người phụ nữ khác, sau khi nói cho mẹ biết, bà ấy nói rằng tuổi tôi còn nhỏ đã biết đặt điều gây sự.]

[Bà ấy còn nói tôi không có lòng đồng cảm, chỉ là bố cưng chiều Kiều Kiều hơn một chút, tôi chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.]

[Tôi rất sợ mẹ không còn yêu thương tôi nữa...]

Tôi thấy đôi mắt mẹ trong chốc lát đẫm lệ, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng và áy náy.

Bà ấy nói: “Noãn Noãn à, con là con gái của mẹ, cả đời này mẹ yêu con nhất.”

“Con cũng yêu mẹ nhất.” Tôi xúc động, lao vào trong lòng mẹ.

Mẹ tôi không ép tôi nói gì nữa.

Chỉ là sau đó, tôi rõ ràng cảm nhận được, mẹ dần xa cách với bố và Lâm Kiều Kiều.

Mỗi lần Lâm Kiều Kiều chủ động bày tỏ sự yêu mến với mẹ tôi, bà ấy đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Khi bố tôi tỏ vẻ nịnh bợ mẹ tôi, bà ấy cũng đều lạnh nhạt phớt lờ.

Thậm chí bình thường bà ấy không hay đến công ty, nhưng dạo gần đây trở nên tích cực hơn.

Tôi thấy bố và Lâm Kiều Kiều bắt đầu cuống lên, sau bữa cơm tối, bọn họ trốn vào một góc nói chuyện với nhau.

Lâm Kiều Kiều nói: “Bố, không phải bố bảo người phụ nữ kia rất dễ lấy lòng sao? Nhưng sao con làm cái gì bà ta cũng đều lạnh nhạt thờ ơ với con, rốt cuộc là tại sao vậy?”

Bố tôi nói: “Bố cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như bà ta đã thay đổi. Có lẽ do đang đến thời kỳ mãn kinh, xấu tính xấu nết, kệ bà ta đi.”

“Ngày mai anh hai con đến kỳ nghỉ đông quay về nhà, thằng bé rất khờ, con hãy lấy lòng nó trước.”

“Dạ.” Lâm Kiều Kiều đồng ý.

“Con phải mau chóng lật đổ địa vị của Tống Noãn Noãn trong cái nhà này. Một khi con trở thành người được cưng chiều nhất nhà, sau này chúng ta muốn lấy được tài sản của cái nhà này sẽ dễ như trở bàn tay, đến khi đó chúng ta liền có thể đón mẹ con đến đây hưởng phúc rồi.” Bố tôi căn dặn.

“Bố yên tâm, Tống Noãn Noãn là một đứa ngu ngốc được bao bọc trong l*иg kích này, sao có thể là đối thủ của con được chứ? Rất nhanh thôi con sẽ giành được sự yêu quý của mọi người trong gia đình.” Lâm Kiều Kiều rất tự tin.

Đời trước chính xác là như vậy, tôi không chỉ không có sự phòng vệ với Lâm Kiều Kiều, hơn nữa dưới sự tẩy não của bố, tôi còn đối đãi với cô ta như chị em ruột.

Nhưng cô ta lại tính toán mọi thứ với tôi còn đổ oan cho tôi, khiến cho cả nhà đều cảm thấy tôi ích kỷ, không quan tâm đến người khác, đến cuối cùng chỉ cưng chiều duy nhất một mình cô ta.

Nhưng đời này, cô ta không còn được tốt số như vậy nữa!

Buổi trưa ngày hôm sau, anh hai tôi đến kỳ nghỉ đông quay về nhà.

Anh ấy là một người to béo gần 100 cân, trước giờ chưa từng vận động, chỉ thích ăn đồ ăn vặt.

Anh ấy cũng không học hành, mỗi ngày đều chơi game, dùng tiền của gia đình mới vào được đại học.

Trong mắt người ngoài, sự tồn tại của anh hai tôi là đồ bỏ đi.

Mẹ tôi cũng không nghĩ rằng anh hai sẽ trở thành như vậy, nhưng trước đây bà ấy thật sự đã bỏ ra rất nhiều tinh thần và thể lực để dạy dỗ anh hai tôi, anh hai chủ yếu là do bố tôi chịu trách nhiệm.

Bố luôn nói với anh hai tôi rằng, trong nhà đã có anh cả chống đỡ, anh ấy chỉ cần làm công tử bột nhà giàu vô lo vô nghĩ là được.

Dần dần, anh hai tôi hoàn toàn không có chí tiến thủ nữa, cả ngày chỉ biết ăn, không làm được việc gì.

“Anh hai.”

Lâm Kiều Kiều là người đầu tiên bước lên phía trước đón anh ấy.

Cô ta chủ động kề sát vào bên tai anh hai tôi khẽ nói: “Em nghe bố nói anh thích ăn nhất là khoai tây chiên, gà rán, que cay, mì ăn liền, em đã mua và để trong phòng của anh rồi, em còn mua Coca mà anh thích uống nữa, đừng nói với mẹ nha.”

Tôi thấy sự kinh ngạc lẫn vui mừng trong mắt của anh hai.

Mẹ tôi không cho phép những loại đồ ăn này có trong nhà, mỗi lần về nhà mẹ còn kiểm tra hành lý anh hai mang về, vốn không cho anh hai có cơ hội ăn những thực phẩm này.

Trước đây là do bố tôi lén mua cho anh ấy, bây giờ đã đổi thành Lâm Kiều Kiều.

Tôi cảm nhận rõ ràng được, trong chốc lát anh hai đã có thiện cảm cực tốt với Lâm Kiều Kiều.

Cho đến khi, anh ấy nghe được tiếng lòng của tôi.