- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ
- Chương 7
Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ
Chương 7
Thím Quế Hoa nhìn mấy người chị em của mình đang tò mò muốn chết, cười ha ha nói: “Hôm nay Nhị Cẩu về thôn, nói là muốn xây nhà ở cạnh nhà tôi, để lão Cẩu và Tam Cẩu dọn về ở trong thôn.”
“Bọn họ về đây thì liên quan gì đến chị ba em?” Nguyệt Quý hỏi.
“Bọn họ đang ở trong thành phố rất tốt sao lại đưa một già một trẻ về thôn?” Thím Thúy Hoa cũng hỏi.
“Hay là nhà họ gây chuyện gì trong thành phố?” Vương Nhị Ny cũng hỏi.
Thím Quế Hoa cười khúc khích nói: “Mấy chị nhìn Đại Hỉ bình tĩnh chưa kìa.”
Thường Hỉ nói: “Em cũng muốn hỏi nhưng các chị hỏi hết rồi.”
Thím Quế Hoa không trêu mọi người nữa nói: “Nếu xây nhà thì phải mời người nấu cơm chứ sao? Vợ chồng họ lại không về đây được. Chị nghe ý của Nhị Cẩu là muốn nhờ em nấu cơm giúp đấy.”
Thường Hỉ: “!!!!!!!!”
Chị vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Muốn nhờ em á?”
Thím Quế Hoa gật đầu: “Chị thấy chắc ngày mai vợ cậu ấy sẽ về thôn tìm em. Lúc ấy em tự hỏi xem.”
Thường Hỉ rất vui, xoa tay nói: “Nếu thế thì đúng là chuyện vu rồi.”
Mấy người khác cũng đồng ý, rất hâm mộ: “Vợ Nhị Cẩu không keo kiệt, sẽ không để mọi người làm không công đâu, đây đúng là chuyện vui.”
Mấy người đều hâm mộ một lúc rồi lại sôi nổi tìm hiểu, đang yên bình mà lại về thôn cũng làm người khác tò mò.
Thím Quế Hoa nói: “Vợ Nhị Cẩu được chuyển công tác, về sau sẽ thường xuyên đi theo chồng đi công tác. Nếu hai người họ đều đi xa cũng không yên tâm về hai người già trẻ ở nhà. Với lại trong thành cũng nhiều chuyện, việc xấu cũng có. Nếu để một già một trẻ ở trong thành phố còn không bằng về thôn. Thôn Hứa gia của chúng ta cậu ấy cũng hiểu rõ nên yên tâm hơn nhiều.”
Mọi người đều hiểu.
Quả phụ Vương nói “ Nếu thế họ dọn về thôn ở là đúng rồi, thôn của chúng ta cũng không có người nào ác độc.”
Lời này không sai, Thường Hỉ cũng đồng ý, ngày trước lúc nhà mình xuyên tới đây đúng lúc gia đình kia gặp đại nạn, đúng ra sẽ rất thê thảm. Nhưng mà được đại đội và hàng xóm láng giềng giúp đỡ nên cũng tốt hơn nhiều.
Chị cảm khái: “Người trong thôn mình đều rất tốt.”
Mọi người lên tới núi, hôm nay họ cũng gặp may, mới một lúc đã thấy một vùng đất ẩm ướt, nhấc hòn đá ra thì thấy khá nhiều dế nhũi, lúc đầu nhìn thấy đám dế nhũi này cũng hơi ghê, nhưng mà nó kiếm được tiền nên người nào cũng hớn hở hẳn lên.
Thường Hỉ ngồi xổm lâu nên đứng dậy xoay eo một cái, trong ánh hoàng hôn chị lờ mờ nhìn thấy một cây có quả màu đỏ.
“Mấy chị nhìn xem ở kia là cây gì?” Vừa nói chị vừa đi tới gần để xem.
Thưởng Hỉ đi lên trên núi cao hơn, Nguyệt Quý lo lắng nên đi theo: “Chị ba, để em đi cùng chị.”
Thím Quế Hoa nói: “Cẩn thận nhé!”
Thường Hỉ đáp: “Được!”
Hai chị em dâu cùng đi lên núi, rất nhanh đã thấy cây anh đào, Nguyệt Quý kinh ngạc kéo Thường Hỉ: “Chị ba xem này! Là một cây anh đào dại.”
Cô chị bài bước vặt một trái anh đào ăn: “Không ngờ nơi này còn có cây anh đào, quả này hơi chua nhưng mà ăn ngon……….AAAAA.”
Chị đang nói liền im bặt.
Một lúc sau, cô nhổ ra vài lần nói: “Trời ơi sao nó chưa quá vậy!”
Vừa chua vừa chát khó ăn quá.
Thường Hỉ vừa ăn một quả cũng nhăn mặt như khổ qua. Chị không giống Nguyệt Quý ăn xong mới nhổ ra, chị vừa cảm thấy chua là nhổ ra luôn. Dù họ có khổ nhưng cũng không ăn loại rau dại chua chát này.
“Không ăn được thật.”
Nguyệt Quý: “Chị nói đúng đấy……….Chúng ta đi thôi.”
Cô kéo tay chị dâu nhưng chị ấy không nhúc nhích.
Nguyệt Quý: “?????”
Thường Hỉ nhìn anh đào suy nghĩ.
Nguyệt Quý gọi: “Chị dâu ơi?”
Thường Hỉ đột nhiên hỏi: “Em không lấy à?”
Nguyệt Quý lắc đầu: “Mấy đồ chua thế này em không ăn đâu.”
Chị nói xong lại hỏi: “Chị dâu muốn lấy à? Nhưng quả này không ăn được đâu, mấy đứa trẻ cũng không ăn được, đừng lấy về.”
Chị dâu cũng thật khổ. HUHU. Tất cả là tại anh ba của cô.
Thường Hỉ thấy em chồng cứ nhìn mình đồng tình liền hỏi: “Em sao vây?”
Nguyệt Quý khóc nức nở: “Chị dâu thật khổ quá.”
Thường Hỉ: “………………”
Có việc này chị không nghi ngờ chút nào, là Nguyệt Quý đúng là em ruột của Hứa lão tam.
Người bình thường làm gì có ai thích khóc thế. Cứ động một cái là khóc.
Chị không biết an ủi người khác, vỗ vai Nguyệt Quý nói: “Nếu em không cần thì hái giúp chị, chị muốn lấy làm rượu anh đào.”
Nước mắt của Nguyệt Quý gần rơi xuống thì nghe được câu này nên lập tức dừng lại.
Cô nhìn Thường Hỉ hỏi lại: “Rượu anh đào ạ?”
Thường Hỉ quay đầu lại gọi: “Chị Quế Hoa ơi, mọi người lên đây…………”
Mấy người phụ nữ đúng lúc cũng không tìm được con dế nhũi nào nữa nên xách giỏ lên núi theo liền hỏi: “Sao thế?”
Thường hỉ nói: “Em thấy một cây anh đào nhưng chua quá không ăn được, em tính hái về làm rượu. Mấy chị tới hái giúp em đi, sau này sẽ cho mỗi nhà một bình uống thử xem sao.”
Thím Quế Hoa đi tới thật nhanh: “Thế thì tốt quá.”
Chị chạy qua hỗ trợ: “Lão Hứa nhà chị thích rượu em ủ nhất, có năm em tặng nhà chị một bình rượu nho, lão nhà chị cứ khi nào có khách mới mang ra uống. Lần này tặng chị với nhé.”
Thím Thúy Hoa nói: “Chị cũng giúp!”
Quả phụ Vương nói: “Đêm khuya thanh vắng, quả phụ như tôi cũng có chén rượu làm bạn, tôi cũng giúp cô hái.”
Mấy người quay lại nhìn chị: “Cô ở đó mà bốc phét!”
Quả phụ Vương nghiêm túc nói: “Nỗi khổ của quả phụ mấy người không hiểu đâu.”
Nhưng dù nói vậy cũng chẳng làm chậm đi chút nào. Chị nói: “Chúng ta vặt hết luôn đi, dù không ăn được mấy đứa nhỏ cũng sẽ vặt chơi.”
Chị ấy nói đúng.
Nếu bọn trẻ không nghịch ngợm thì sao người ta hay nói là mấy đứa quỷ con.
Thế nên họ cũng không thể lãng phí.
Để bọn quỷ nhỏ vặt chơi không bằng mang hết về ủ rượu.
Rượu ở Cung Tiêu Xã có giá như thế nào thì ai cũng biết rồi đấy.
Nhìn cái cây này cũng không lớn nhưng mà bình thường cũng bị lấp bởi cây khác nên không có ai chạy qua hái, mọi người đều hái đầy giỏ nhưng trên ngọc cây vẫn còn quả. Thường Hỉ tìm mấy cái lá cây to, trèo lên cây vặt hết xuống.
“Trời tối rồi, cô cẩn thận đó.”
Hiếm lắm mới gặp được cây anh đào nên Thường Hỉ rất tích cực, chị đồng ý nhưng cũng nhanh chóng vặt hết chỗ quả trên ngọn cây. Mọi người đều vui vẻ xuống núi, còn cái cây phía sau thì như gà trụi lông.
Đến quả non cũng không còn.
“Mọi người nhớ vị trí này để sang năm lại lên hái tiếp nhé!”
“Hahahahahahhahahhahahaha……………….”
Dù những người khác vặt được không nhiều như Thường Hỉ, nhưng nghĩ đến rượu anh đào ai cũng vui vẻ.
Lúc bọn họ xuống núi thì trời cũng đã tối hẳn, đi đường cũng không gặp ai. Cũng may là mấy người đi cùng nhau nên không thấy sợ. Thường Hỉ là nhà đầu tiên trong ngõ nên vào trước. Mấy người phụ nữ vừa đẩy cửa vào nhà liền nhìn thấy Nhu Nhu đi ra.
Cô bé chào hỏi mấy thím sau đó liền đỡ lấy cái giỏ trên lưng Thường Hỉ.
Bọn họ đều là người làm ruộng nên khá khỏe mạnh. Nhưng thấy Nhu Nhu nhẹ nhàng cầm cái giỏ xuống cũng phải than: “Nhu Nhu khỏe mạnh quá.”
Cô bé như thế ai cũng muốn lấy về làm dâu đó!
Mấy người phụ nữ nhìn Hứa Nhu Nhu như hổ rình mồi.
Hứa Nhu Nhu: “?????”
Thường Hỉ cười mắng: “Về hết đi, đừng nhìn con gái tôi nữa, nhìn cũng không được gì đâu.”
“Sao lại nói thế được, Hứa Lãng nhà chị tuy nhỏ hơn chút nhưng mà nữ hơn bốn ôm gạch vàng mà.”
“Là nữ hơn ba ôm gạch vàng, chị đừng mơ nữa. Như Hải Phong Hải Lãng nhà tôi mới đúng là nữ hơn ba ôm gạch vàng nhé.” Quả phụ Vương nằm mơ cũng ước có một cô con dâu khỏe mạnh.
“Thực ra Bảo Sơn nhà tôi cũng được mà.” Thím Thúy Hoa nghiêm túc nói: “Bảo Sơn nhà tôi cũng mới muời năm, hơn có năm tuổi không coi là nhiều.”
Thường Hỉ cười đuổi bọn họ về: “Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, con gái tôi không lấy chồng sớm đâu.”
Mấy người cười đùa với nhau, cũng không còn sớm nữa nên nói vài câu liền về nhà.
Thường Hỉ đi vào nhà nói: “Nhu Nhu con để giúp mẹ ở ngoài đi, mai mẹ sẽ ủ rượu.” Sau đó quay lại hỏi: “Mọi người vẫn đang bận rộn làm việc sao?”
Nhu Nhu lắc đầu nói: “Không ạ! Còn chút việc ngày mai sẽ làm nốt.”
Hai mẹ con đang nói chuyện liền cảm thấy có người đang nhìn, Thường Hỉ vừa ngẩng đầu thì thấy con gái nhỏ nhà mình đang dựa vào khung cửa nhìn họ, cô bé đã tắm rửa sạch sẽ lên giường ngồi, một chân còn để trên giường, một chân đã trèo lên cửa, cả người cheo leo trên khung cửa nhìn lung lay như sắp ngã.
Thường Hỉ chạy đến thật nhanh: “Đào Đào, con xuống ngay cho mẹ.”
Đào Đào lắc lư cái chân ngắn một chút, thu cánh tay mũm mĩm lại, khuôn mặt nở một nụ cười thật ngọt ngào, bé con ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”
Bé con cong mông tụt xuống, ngồi ngay ngắn trên giường đất, không biết nghĩ gì liền lăn qua lăn lại.
Thôi, lăn qua lăn lại cũng tốn sức.
Ngoài cửa có tiếng ai đó đang rửa mặt, bé con đứng dậy trải chăn, mẹ và chị vất vả làm việc ở bên ngoài, bé con có thể giúp đỡ công việc nhà. Đào Đào nghiêm túc trải ba bộ chăn ra, dù chăn trải ra chưa chỉnh tề nhưng Đào Đào cũng không để ý.
Cô bé lùi về phía sau, nhìn trái nhìn phải một lượt, kiêu ngạo nói: “Mình thật giỏi quá!”
“Em làm gì vậy?” Nhu Nhu đi vào phòng, nhìn một cái rồi khen ngợi: “Không tồi.”
Đào Đào lập tức ưỡn ngực: “Em ngoan ngoãn nhất.”
Hứa Nhu Nhu nhìn lại một cái, lên giường đất sau đó buông màn, màn này chắn ánh sáng rất tốt, sửa soạn một chút căn phòng liền tối hơn. Hứa Nhu Nhu tra dầu hỏa vào đèn dầu, căn phòng nhỏ lập tức liền sáng hơn.
Hai mắt Hứa Đào Đào long long ánh nước: “Sáng quá đi.”
Hứa Nhu Nhu cười rộ lên, em gái mình vì chút chuyện nhỏ cũng có thể tỏ ra kinh ngạc rất thỏa mãn. Điều này làm họ cảm thấy, cuộc sống không quá khổ, càng ngày cũng sẽ càng tốt hơn!
Hứa Nhu Nhu thay áo ngủ, đỡ em gái nằm xuống, chị em cô cùng ngủ trong một cái túi ngủ.
Áo ngủ của hai chị em đều là áo hút mồ hơi, nhưng mặc ba-bốn năm rồi, hai cô bé lớn lên, quần áo cũng không rộng nữa. Hơn nữa nhà mình thích sạch sẽ, giặt quần áo thường xuyên nên bị bạc đi nhiều.
Như làm “áo ngủ” nên cũng không quan trọng.
Tuy tháng sáu thười tiết ấm áp nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, Hứa Nhu Nhu ôm em gái vào túi ngủ.
Thường Hỉ vẫn rửa mặt chưa vào, ba mẹ con họ ngủ một phòng.
Hai chị em nói chuyện phiếm, Hứa Nhu Nhu xoa nắn bàn tay mập mập của em gái hỏi: “Em muốn đi học à?’
Hứa lão tam làm sao giấu được chuyện này?
Với lại đây là chuyện vui, anh ta chỉ hận không thể khoe cho mọi người đều biết. Dù sao, anh mong chuyện này đã lâu làm công tác tư tưởng cho con trai con gái không biết bao nhiêu lần nhưng hai người vẫn không đồng ý. Thế nên bây giờ anh sao có thể không khoe ra chứ? Chiều hôm nay, tuy phải làm việc nhưng cũng không cản được anh khoe khoang không ngừng.
Nhu Nhu nghe đến nỗi tai mọc kén.
Chị em nằm cạnh nhau nên cô muốn hỏi chuyện này.
Đào Đào gật đầu: “Em muốn đi học!”
Cô bé nghiêm túc nói: “Em muốn đi học cùng các bạn.”
Nhu Nhu vui mừng gật đầu nói: “Thích học tập là đứa trẻ ngoan.”
Đào Đào chần chờ một lát, chọc chọc ngắn tay, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao…….vậy sao chị lại không đi học, không muốn học tập?”
Nhu Nhu: “…………………………”
Cô bé, hình như em đã biết quá nhiều rồi đó?!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ
- Chương 7