Editor: Cơm Nắm Nhỏ__________
Hứa lão tam cảm thấy mình quá cơ trí.
Vừa vào cửa anh đã nhìn ra Phạm Vĩ là người địa phương, quả nhiên, nói vài câu liền chứng minh là đúng quá khẩu âm của anh ta, mình không đoán sai chút nào. Anh nhận không được muốn khen mình một câu.
Thực sự quá thông minh.
Tuy rằng Phạm Vĩ không phải người thành phố, nhưng dù chỉ ở dưới huyện thì cũng mạnh hơn người tỉnh ngoài như anh nhiều, Đừng thấy đều là một tỉnh, nhưng tỉnh này quá lớn, mỗi nơi có khẩu âm khác nhau. Không phải là có hiểu nghĩa hay không mà là vừa nghe là biết. Chắc chắn có khác biệt.
Mặc dù khác biệt rất nhỏ nhưng mà cũng rõ ràng.
Cho nên, có một người địa phương dẫn đường thì Hứa lão tam cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tuy căn phòng này cho ba người nhưng đến tối muộn vẫn không có người thứ 3 vào ở. Chuyện này cũng không khó hiểu, vì bây giờ rất ít người ra ngoài, hơn nữa ở đây cũng không phải nơi quá phồn hoa.
Ra ngoài, Hứa lão tam cũng không dám ngủ say như chết, nếu là 7-8 năm trước thì ai có thể tưởng tượng được anh sẽ trải qua chuyện như vậy chứ. Nghĩ đến mà rớt nước mắt.
Trời vừa sáng Hứa lão tam liền sửa sang lại bản thân, làm xong thì thấy Phạm Vĩ cũng dậy. Hôm qua hai người tâm sự cả đêm, cảm thấy rất hợp nhau, sáng nay thái độ của Phạm Vĩ cũng tốt hơn ngày hôm qua nhiều.
Phạm Vĩ: “Sáng nay tôi sẽ đi qua xưởng lớn, buổi chiều gặp lại anh Hứa nhé.”
Hứa lão tam gật đầu: “Được.”
Anh cũng không trì hoãn mà khiêng hai bao tải ra cửa, Hứa lão tam cũng không phải người có sức lực lớn, hơn 100 cân đồ này đè muốn gãy cái lưng anh. Nhưng mà biết sao được, sai bảo anh tiếp nhận việc này chứ, chỉ có thể nhẫn.
Hứa lão tam vừa vác đồ vừa thở phì phò, tối hôm qua anh đã tiện thể hỏi trạm thu mua ở đâu, cũng cách chỗ này một đoạn đường.
Trong lòng Hứa lão tam mắng một câu ‘mẹ nó’, không thể tin nổi chính mình lại đi gánh cái khổ này. Bây giờ anh nghĩ lại, cảm thấy mình sập bẫy của con trai rồi. Gì mà công việc nhẹ nhàng chứ, anh đã nhìn ra, thằng nhóc Tuyết Lâm tâm cơ kia muốn lợi dụng anh ra ngoài mà giở trò quỷ thì có.
À không, nếu nói cao siêu hơn thì là làm việc lớn.
Cũng chẳng hiểu nổi đứa nhỏ này làm sao nữa, sao mà nhiều đường cong ngõ quẹo vậy chứ.
Đáng thương người cha già thành thật này.
Hứa lão tam vừa đi vừa nghĩ linh tinh, tính ra thì nói xấu sau lưng người khác làm thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc anh đến được cổng trạm thu mua thì cảm thấy người mình đầy mồ hôi.
Ngày mùa đông mà người đổ mồ hôi, xem xem anh ăn bao nhiêu khổ chứ, Hứa lão tam hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại quần áo của mình một chút rồi đi vào: “Chào đồng chí.”
Đồng chí lễ tân lớn tuổi hơn Hứa lão tam một chút, anh ta không có dao động sắc mặt dò xét Hứa lão tam: “Vì dân phục vụ, chào đồng chí.”
Hứa lão tam: “Đồng chí ơi, tôi là nhân viên tiêu thụ của hợp tác xã nông dân thành thành phố bên cạnh.”
Anh lấy thư giới thiệu của mình ra, nói: “Hợp tác xã nông dân của chúng tôi có một chút đồ, muốn gặp lãnh đạo của ngài để trao đổi một chút việc thu mua.”
Anh trai lễ tân cầm thư giới thiệu của Hứa lão tam nhìn qua, trên đó có tên đại đội, đúng là hợp tác xã nông dân. Anh ta cũng chẳng biết hợp tác xã nông dân này trao đổi chuyện mua bán gì, anh đánh giá Hứa lão tam một chút, nhìn qua quần áo không quá tốt nhưng vẫn ổn, ánh mắt anh ta dừng lại ở trên chiếc đồng hồ thì thái độ tốt hơn chút, nói: “Anh chờ một chút.”
Hứa lão tam: “Được!”
Người dựa quần áo ngựa dưa yên, quần áo của Hứa lão tam không xuất chúng nhưng mà anh có đồng hồ.
Thế nên anh cũng hiểu vì sao con trai sảng khoái đưa anh cầm một chiếc đồng hồ ra cửa như vậy. Cũng giống như mấy người ăn chơi trác táng bọn họ đầu đội vấn tóc tô vàng nạm ngọc, cũng vì có thể diện. Để cho có vài người không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Rất nhanh, anh trai lễ tân đưa một ông chú đi từ trong ra, ông chú kia đánh giá Hứa lão tam một chút, nói: “Anh là người muốn tìm tôi à?”
Hứa lão tam lập tức nói: “Chào ngài, chào ngài, tôi là nhân viên tiêu thụ của hợp tác xã nông dân thành phố bên cạnh………..”
Anh giới thiệu mình sau đó nói: “Chuyện là thế này, hợp tác xã nông dân chúng ta nuôi dưỡng côn trùng có thể làm thuốc, nên tôi tới đây cũng là vì tiêu thụ cái này.”
Anh mở túi ra, chi chít côn trùng làm người ta nổi da gà, dù có không sợ thứ này nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều như thế cũng lạnh cả người.
Ông chú kia nhíu mày, nhưng rất nhanh liền bình thường: “Anh đi vào đây nói rõ đi.”
Vị này là phó chủ nhiệm trạm thu mua, họ Cổ.
Phó chủ nhiệm Cổ: “Nông thôn các anh còn nuôi thứ này à?”
Hứa lão tam cười trừ đáp lời: “Đây là hạng mục kiếm tiền của hợp tác xã nông dân chúng tôi, ngài cũng biết mà, mùa đông tuyết lớn khó ra cửa, dân chúng ở nhà cũng rảnh rỗi. Thế nên đại đội trưởng của chúng tôi xin ý kiến cấp trên cho thành lập hợp tác xã nông dân. Thứ nhất là có thể cho mọi người có khoản thu nhập, mặt khác là hy vọng nhà nhà có chuyện để làm. Nếu không mấy người giả trẻ trai gái lại gây chuyện cãi cọ lặt vặt, lại xảy ra mâu thuẫn gia đình. Một công đôi việc nên tất nhiên phải làm tốt. Bình thường chúng tôi đưa tới trạm thu mua bản địa, nhưng hôm nay mới thử tới bên này xem thế nào.”
Phó chủ nhiệm Cổ: “Thành phố chúng tôi cách bên đó không gần, sao lại lựa chọn bên này?”
Hứa lão tam: “Chỗ này tuy xa một chút nhưng mà là thành phố lớn, quản các địa phương phía dưới. Bên thành phố chúng tôi cũng không kém nhưng mà dù sao cũng không so được với bên này. Với lại, thực ra chúng tôi đưa tới trạm thu mua nào cũng như nhau thôi, đều có thể bán. Hơn nữa tôi nói thật, giá cả bên chỗ chúng tôi cũng không khác mấy bên này, mà từ đó qua đây còn cần phí đi đường. Thực ra còn thích hợp hơn bên này. Nhưng mà tôi cũng không thể không thử! Bên kia chúng tôi bán tốt nhưng chưa chắc lâu dài được. Mà sản phẩm chỗ chúng ta lại ra đều, nếu muốn lâu dài thì qua thành phố lớn sẽ tốt hơn. Bên này thông suốt bốn phương, năng lực thu mua cũng mạnh hơn. Tỉnh lị không thể nào so được.”
Hứa lão tam nói lời này thực sự rất thuận tai.
Tuy rằng không tránh khỏi hiềm nghi nịnh nọt, nhưng phó chủ nhiệm Cổ cảm thấy người này nói có vài phần thành thật. Ông ta gật đầu, nói: “Thu thì chúng tôi có thu, nhưng phải kiểm tra hàng thật kỹ. Hơn nữa, chỗ này cũng không ít.”
Hứa lão tam: “Tất nhiên, tất nhiên là phải kiểm tra rồi! Ngài cứ kiểm tra kỹ đi! Thực ra tôi hy vọng sau này có thể hợp tác với bên ngài, hợp tác xã nông dân chúng tôi bây giờ đang thí nghiệm thôi. Sau này còn muốn nghiên cứu nuôi dưỡng mấy loại khác nữa. Ngài cũng biết mà, nếu chỉ có một loại, sau này bão hòa rồi thì không ổn được.”
Phó chủ nhiệm Cổ: “Anh còn rất biết nhìn xa.”
Hứa lão tam: “Nếu không nhìn rõ được thì hợp tác xã nông dân chúng yêm sao lại cử tôi làm nhân viên tiêu thụ chứ. Ngài nó đúng không?”
Phó chủ nhiệm Cổ cười cười: “Đề cử anh không phải vì anh biết ăn nói sao?”
Hứa lão tam: “Chủ nhiệm ngài nó vậy là muốn làm khó tôi rồi, gì mà biết ăn nói chứ, tôi là người nông thôn, nói chuyện cũng chỉ biết nói thật thôi. Ngài cảm thấy tôi nói chuyện dễ nghe là do ngài có thể cảm thông được sự vất vả của dân quê chúng tôi, mới thấy tôi đang nói thật. Chứ nếu là người bình thường có khi còn thấy tôi nói mò đó. Cho nên không phải tôi biết ăn nói mà là nhân phẩm ngài tốt, hiểu được tôi.”
Phó chủ nhiệm Cổ chỉ là một phó chủ nhiệm nhỏ trạm thu mua nhưng cũng có không ít người nịnh bợ. Nhưng mà so với loại lời nói trắng ra lại mang theo chân thành thế này thì đúng là không có nhiều. Dù sao, muốn nịnh nọt tốt còn yêu cầu kỹ xảo.
Bây giờ ông ta nghe đồng chí Hứa Kiến Vân này nói cảm thấy rất dễ chịu.
“Mấy lời này của anh đúng là không sai, trước đây tôi cũng coi như là từng sống dưới thị trấn hai năm.”
Ông ta nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi xem đồ của các anh.”
Muốn nói kiểm tra đồ thì Hứa lão tam thực sự không lo lắng gì, ba người đại đội trưởng, kế toán Chương và Hứa Kiến Sơn đã kiểm tra rất tỉ mỉ rồi, dù sao thì đây là lần đầu tiên, không thể hàm hồ.
Phó chủ nhiệm Cổ đưa hai nhân viên bắt đầu cẩn thận kiểm tra. Nếu mấy chục năm sau thì chưa chắc đã vậy, nhưng mà hiện tại mọi người đều làm việc rất nghiêm túc. Một lúc sau, phó chủ nhiệm Cổ gật đầu: “Hàng hóa rất tố, bên chỗ chúng ta bình thường thi vào trả 6 đồng rưỡi.”
Trong lòng Hứa lão tam rất vui, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
Bên chỗ họ bình thường đều trả 6 đồng. Không nghĩ tới còn kém bên này 5 xu, nhưng mà anh cảm thấy chắc chắn lần này không được 6 đồng rưỡi.
Quả nhiên, anh liền nghe thấy phó chủ nhiệm Cổ nói tiếp: “Nhưng mà thu vào số lượng lớn thì chúng ta không thể đưa ra giá này, dù sao thì chúng tôi cũng không dùng được nhiều như vậy, lại phải bị tồn kho.”
Thực ra lời này cũng không quá đúng. Trong tỉnh có hai xưởng thuốc, đều cần chế thuốc lượng lớn. Chuyện của xưởng thuốc trạm thu mua không hiểu rõ nhưng mà biết hai nhà này đều muốn nhập. Chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Cho nên mấy đồ này dù bao nhiêu cũng đều có thể tiêu thụ được.
Nếu là thu của tư nhân bán ít thì họ sẽ không ép giá. Nhưng mà nếu là hợp tác xã nông dân thì cũng giống như là làm theo phép công, thế nên họ ép giá cũng không sao. Hơn nữa đúng là không thể ngang giá khi thu số lượng lớn với số lượng ít.
“Chúng tôi có thể cho giá là 5 đồng 8, anh xem thế nào?”
Phó chủ nhiệm Cổ cảm thấy tất nhiên giá này thấp, nhưng mà mỗi người một vị trí, tất nhiên phải suy nghĩ lợi mình.
Hứa lão tam lập tức làm mặt khổ, tha thiết nói: “Chủ nhiệm, mua số lượng lớn phải ép giá thì tôi cũng hiểu được. Tất nhiên không dám muốn 6 đồng rưỡi như vậy. Nhưng mà nếu là 5 đồng 8 thì có phải là hơi ít không ạ? Ngài xem giá này so với chỗ chúng tôi còn rẻ hơn, tôi từ xa tới còn phải ngồi xe, ăn ở nữa, làm gì có cái nào không tốn tiền? Chúng tôi không trông mong vào cái này có thể kiếm đồng tiền lớn, cũng chỉ muốn cải thiện sinh hoạt thôi. Ngài xem có thể nâng chút giá cho tôi được không?”
Phó chủ nhiệm Cổ tỏ vẻ khó xử.
Hứa lão tam: “Chủ nhiệm, tôi cũng hiểu là ngài khó xử, nhưng mà ngài xem, chúng ta mua bán lâu dài, đâu có phải một lần là thôi? Giá này thực sự không thích hợp. Về sau lãnh đạo cũng không có khả năng để tôi lại qua đây đưa hàng đúng không? Chỗ chúng tôi tuy nhỏ, có thể không tiêu thụ được hết nhiều như thế, nhưng mà chúng tôi có thể chia ra mà! Nuôi ít dế nhũi đi, nuôi thêm loại khác. Thực ra tôi cũng chỉ là nhân viên tiêu thụ thôi, cũng không hy vọng đông một lần, tây lại một lần. Tôi cũng chỉ mong có thể có một con đường ổn định, ngài giúp đỡ một chút. Tôi cũng biết đường ăn nói lại.”
Phó chủ nhiệm Cổ nhìn Hứa lão tam, tự hỏi một chút rồi nói: “6 đồng, đây là giá cao nhất mà tôi có thể ra rồi.”
Hứa lão tam thấy theo hướng tốt liền tiếp nhận.
“Được, nếu ngài sảng khoái thì tôi cũng sảng khoái, chúng ta quyết định vậy đi.”
Phó chủ nhiệm cố mỉm cười: “Tôi thấy anh cũng là người thành thật, tôi cũng muốn kết giao với người này rồi. Sau này nếu có hàng anh có thể đưa tới đây.”
Hứa lão tam giật giật lông mày, trong lòng hiểu rõ nói: “Được.”
Hứa lão tam nhìn ra được, gì mà kết giao chứ, phó chủ nhiệm Cổ này cũng quá gian xảo. Rõ ràng tên này có đầu ra ổn định, thu mua được số lượng lớn.
Mà phó chủ nhiệm Cổ cũng nhìn ra, đồng chí Hứa Kiến Vân cảm thấy giá cả mình đưa ra không tồi. Tuy rằng chỗ họ và thành phố bên cạnh đều là 6 đồng rưỡi, nhưng mà ở nông thôn cũng không được giá này.
6 đồng không thấp.
Mà cao cũng không cao bao nhiêu.
Mà ông ta tình nguyện ra giá 6 đồng là vì muốn giữ anh ta ở chỗ này. Đúng như anh ta nói, tới tỉnh thành cũng tốn phí ăn ở đi lại. Nếu không cho anh ta nhìn được chút lợi ích thì sao anh ta còn tới nữa chứ.
Chỗ ông ta cũng không phải là không có đầu ra.
Mà thực tế là ở tỉnh thành lớn càng khan hiếm hàng, thành phố bên đó chung quanh là núi lớn, nhiều tài nguyên. Nhưng mà chỗ họ thì không phải vậy, tuy bên này bốn phương thông suốt, giao thông thuận lợi, nhưng mà vừa không dựa núi lại không gần biển, tài nguyên thực sự khan hiếm.
Bên này giàu có một chút là vì nhiều nhà xưởng.
Cho nên không có nghĩa là nhiều tài nguyên.
Ông ta nắm được một con đường mua đồ ổn định cho xưởng dược thì cũng có lợi cho mình.
“Anh Hứa muốn lấy tiền mặt hay là ghi sổ?” Phó chủ nhiệm Cổ hỏi.
Hứa lõa tam đáp: “Chúng tôi thế nào cũng được hết.”
Dùng một chút, anh lại nói: “Hay cứ đưa tiền mặt đi, nông dân chúng tôi càng thích nhìn thấy tiền tươi thóc thật hơn, ghi sổ thì phiền toái hơn chút, dù sao chúng tôi cũng không phải nhà máy lớn àm chỉ là hợp tác xã nông dân nho nhỏ, kết toán cũng không quá phức tạp.”
“Thế cũng đúng, nhưng chỗ này cũng không ít, trên đường đi…..” Nếu phó chủ nhiệm Cổ đã muốn phát triển con đường mua bán này lâu dài thì cũng phải săn sóc một hai.
Hứa lão tam: “Không có việc gì đâu, tôi sẽ cố làm mình tả tơi chút.”
Phó chủ nhiệm Cố cười nói: “Anh còn đeo đồng hồ, đâu giống người nghèo chứ. Hơn nữa anh cầm những hơn 1000 đồng. Không ít chút nào.”
Bây giờ mệnh giá tiền lớn nhất là 10 đồng, 1000 đồng thực sự quá nhiều.
Nháy mắt Hứa lão tam liền hiểu rõ, mang theo bên mình đúng là nguy hiểm!
Anh ta lập tức nói: “Vẫn là ngài nói đúng, tôi cầm tiền mặt thực sự không thích hợp. Hay là như vậy đi, ngài gửi tiền giúp tôi được không?”
Phó chủ nhiệm Cổ: “Được, bên tôi thế nào cũng được.”
Lần này Hứa lão tam cầm hơn 100 cân tới đây, thanh toán xong cũng được hơn 1000 đồng. Tính ra nếu không phải định lực của anh tốt thì có khi ngất xỉu luôn ra đây ấy chứ, anh xuyên tới đây 8 năm rồi, lần đầu tiên được thấy số tiền lớn như vậy.
Lần đầu tiên đó!
Tuy rằng chưa nhìn thấy tiền mặt nhưng mà chỉ nghe thấy con số này, anh thấy cả người mình đều lâng lâng!
Đây là tiền đó!
Nếu anh nguyên ý thì có thể cầm tiền mặt đi.
Thật sự có thể cầm tiền này đi!
Hai bên tính toán kỹ càng, phó chủ nhiệm Cổ nói: “Đồng chí Tiểu Hứa, trưa nay cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Tuy rằng đây là phó chủ nhiệm Cổ đề nghị, nhưng người mời khách chắc chắn nên là Hứa lão tam. Nhưng mà trong tay Hứa lão tam có phiếu gạo ở tỉnh thành chắc? Nhưng mà anh cũng không xấu hổ, ngược lại nói thật: “Đúng ra là tôi nên mời ngài, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tới, nên cũng không có phiếu gạo bên này. Nếu để ngài mời thì đúng là tôi không có mặt mũi gì rồi. Ngài đã giúp đỡ nông dân chúng tôi như vậy, sao chúng tôi có thể chiếm tiện nghi của ngài chứ? Chuyện ăn cơm này thực sự tôi không thể đi được.”
Anh lấy một cái bình ra, nói: “Chủ nhiệm, đây là thịt giả thịt mà nhà tôi làm, ngài cầm lấy nếm thử đi, cũng là một chút tâm ý của tôi.”
Phó chủ nhiệm Cổ: “Thịt? Không được, tôi không thể cầm được!”
Hứa lão tam: “Không không, ngài đừng hiểu lầm, không phải là thịt, chỉ là đồ chay bình thường làm giống thịt thôi, nên có tên như vậy. Đây là vợ tôi làm, ngài cầm lấy nếm thử đi.”
Phó chủ nhiệm Cổ: “………………”
Cứ tưởng người này đưa thịt, không nghĩ tới quả nhiêu là đi ra từ nơi địa phương nhỏ, đưa tặng lễ vật cũng chẳng đáng tiền.
Tuy rằng gọi là ‘giả thịt’ nhưng mà thịt giả với thịt giống nhau sao?
Tất nhiên là không!
Phó chỉ nhiệm Cổ mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì.
“Vậy được, tôi nhận vậy, vậy anh đi luôn à?”
Hứa lão tam: “Đúng vậy, chiều nay tôi đi đây đó trong thành phố chút, đến chạng vạng lên xe lửa về cho kịp chuyến.”
Anh xòe tay cười nói: “Cũng không có biện pháp, hợp tác xã chúng tôi thực sự rất bận. Nên tôi cũng không thể quá chậm trễ được.”
Phó chủ nhiệm Cổ: “Vậy được, thế tôi không giữ anh lại nữa.”
Hứa lão tam bán đồ xong, ra cửa nhẹ nhàng hẳn.
Vừa thấy đã tới trưa, anh vội vàng quay về nhà khách. Đúng lúc Phạm Vĩ cũng trở lại, mặt mày ủ ê.
Hứa lão tam: “Anh sao vậy? Làm việc không thuận lợi à?”
Phạm Vĩ thấy anh không cầm túi về nên nói: “Nhưng anh có vẻ thuận lợi.”
Hứa lão tam: “Chỗ tôi đều là thổ sản, sao có thể không thuận lợi chứ? Một tay giao đồ một tay giao tiền, tôi cũng chỉ là chân chạy thôi, đến tiền cũng không cần cầm. Cũng chẳng khác nào người đưa đồ.”
Phạm Vĩ: “Anh như thế là may đó.”
Hứa lão tam: “Anh sao vậy? Có muốn nói với tôi không?”
Phạm Vĩ: “Đen quá, người anh em, anh xem tôi này! Tôi là quản kho xưởng đường, sao mà xui vậy chứ, tôi sơ ý một chút nên không để ý cửa sổ đang mở, kết quả làm một lượng đường lớn bị hỏng, nên tôi phải tự gánh. Nhà máy chúng ta cũng chỉ là một phân xưởng nhỏ thôi, lần này tới đây thực ra là tìm cấp trên nói rõ sự tình.”
Việc cũng không quá phức tạp, nhưng mà Phạm Vĩ này hồ đồ sơ ý làm một đám đường vị gió vào đông cứng lại. Bởi vì xuất hiện vấn đề nên Cung Tiêu Xã chắc chắn sẽ không nhận. Nếu Cung Tiêu Xã xả ra chuyện thì người ta xử lý nội bộ, nhưng mà vấn đề xảy ra ở xưởng đường, bọn họ chắc chắn không muốn lấy! Bọn họ không thể chịu thiệt. Hơn nữa, cũng chưa nhập hàng vào! Tính ra cũng gần 400 túi. Không ít chút nào.
Mà Phạm Vĩ cũng buồn phiền, nếu ít thì nhà mình lấy về ăn cũng được. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng mà số đường bị hỏng kia cũng quá nhiều. Gần 400 túi, dù có mời cả họ ăn hộ cũng không hết được.
Vốn dĩ anh ta tới bên này nói chuyện, để tìm cách xử lý. Thế nên hôm qua anh ta cũng không quá lo lắng, nếu tìm được người hỗ trợ thì cũng không phải khó khăn gì. Nhưng hỏng ở chỗ chuyện này bị một tên kẻ thù của anh ta nói ra ngoài.
Cho nên, chuyện đơn giản lại thành khó khăn.
Hứa lão tam: “Thế thì anh đúng là xui quá.”
Phạm Vĩ: “Tôi buồn muốn chết đây, người quen của tôi ở xưởng bên này có thể hỗ trợ có hạn, lấy chút phí hoàn về là được. Nhưng mà phải là có tổ chức mua chứ không được bán cho cá nhân. Anh nói tôi tìm đâu ra đơn vị mua chứ! Đơn vị chính quy lấy đâu ra tiền? Người ta sao lại muốn mua đường đỏ bị ẩm chứ?”
Anh ta gãi đầu liên tục.
Anh ta còn tính là tự mình chịu thiệt, gom góp 200 đồng mua về, coi như tiêu tai.
Nhưng mà xưởng đường không cho phép mua bán cá nhân, đây chẳng phải đầu cơ trục lợi sao? Ai mà dám chứ.
Hứa lão tam: “Ôi, anh đừng nắm tóc nữa, anh còn nắm nữa thì càng ít tóc đó.”
“Tôi đang buồn muốn chết đây người anh em.”
Hứa lão tam trầm mặc một chút, hỏi: “Giá đường đỏ loại của các anh là bao nhiêu?”
Phạm Vĩ: “5 xu.”
Tổng cộng cũng gần 200 đồng, nhà họ cũng có thể lấy ra được, nhưng mà đầu cơ trục lợi thì xong đời.
Tròng mắt Hứa lão tam giật giật, nói: “Đường kia của anh bị hỏng thế nào?”
Phạm Vĩ: “Thực sự cũng không ảnh hưởng ăn! Tôi thực sự nghĩ mình mua về ăn dần, nhưng mà mẹ nọ nếu tôi mua thì lại thành đầu cơ trục lợi. Thực sự là khó mà.”
Anh ta tiếp tục vò đầu bứt tóc.
Hứa lão tam chậm rãi nói: “Có thể, tôi sẽ giúp được anh đó.”
Phạm Vĩ: “Hả?????”
Anh ta sợ hãi nhìn Hứa lão tam.
Hứa lão tam nói: “Nếu giá mà anh đưa ra thực tế chút thì hợp tác xã nông dân chúng tôi có thể mua về làm phúc lợi cuối năm. Nhưng nếu chất lượng quá kém thì không được….”
Phạm Vĩ lập tức bật dậy tới chỗ Hứa lão tam, nắm tay Hứa lão tam, nhìn anh còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
“Tiểu Hứa, anh cũng đừng gạt tôi đó, tôi đây cũng quá buồn rồi, không có cách gì cả, hợp tác xã nông dân của các anh mà mua được thì tôi chắc chắn không để anh thiệt đâu.”
Hứa lão tam: “Nhưng mà tôi không về thì không thể quyết định được, đi đi về về cũng mất vài ngày. Cũng không phải một sớm một chiều mà xong, anh xác định có thể chờ sao?”
Phạm Vĩ: “Có thể, có thể mà, chắc chắn là được! Hay là thế này, anh gọi điện thoại về đi, tôi sẽ trả tiền điện thoại.”
Hứa lão tam: “Đại đội chúng tôi không có điện thoại. Hay anh xem thế này được không? Tôi đi cùng anh qua nhìn trước một chút, nếu ổn thì tôi sẽ liên hệ với đại đội liền.”
Phạm Vĩ: “Được, được chứ, để tôi đi mua vé xe, anh về cùng tôi.”
Hứa lão tam: “Được.”
Anh nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh nghe tôi nói trước này, tôi cũng chỉ là nhân viên tiêu thụ thôi, nếu đồ không tốt thì tôi không thể lấy đâu. Kia đều là hương thân phụ lão ở quê tôi, dù vừa gặp đã thân nhưng tôi cũng không thể vì anh mà lừa bọn họ được, nếu không nhà tôi sao mà sống yên ổn được chứ.”
Phạm Vĩ: “Cái này tôi hiểu.”
“Anh thấy đấy, tôi đã định về sớm rồi, giờ còn phải ở thêm nữa…..”
Phạm Vĩ: “Ôi người anh em cũng đừng so đo cái này, để tôi trả cho anh.”
Hứa lão tam mỉm cười, cũng mặc kệ Phạm Vĩ là hào phóng thật hay giả, anh thấy chuyện này anh có thể chiếm được nhiều chỗ tốt. Nếu Phạm Vĩ thực có tiền như thế thì cũng không đến mức ở phòng ba người, cái này ai cũng hiểu.
“Vậy được, anh chờ tôi để lại tin cho anh em tôi đã.”
Phạm Vĩ: “Được.”
Hứa lão tam và vợ chồng Nhị Cẩu ở cùng một nhà khách, nhưng mà hiện tại hai vợ chồng Nhị Cẩu đều không ở đây, anh chỉ để lại một tờ giấy nhắn, anh tính lúc về sẽ về cùng bọn họ, nên tất nhiên phải để lại một tin.
Nếu không ai sẽ chờ anh chứ.
Chị nhà thím Thúy Hoa cũng công tác ở Cung Tiêu Xã nên thỉnh thoảng cũng sẽ tích bán cho người thân ít đồ loại, Đại Hỉ quan hệ khá tốt với thím Thúy Hoa nên ngẫu nhiên cũng sẽ được hưởng chút tiện nghi này. Thế nên Hứa lão tam biết, có chút đồ tuy là đồ loại nhưng mà thực tế không ảnh hưởng gì.
Anh cũng biết việc này đúng là dựa vào tên tuổi hợp tác xã của bọn họ. Chứ nếu không có khi Phạm Vĩ này nhẫn tâm tự mình mua về cũng nên. Đừng thấy chỗ tiền này với nông dân thì không ít, chứ với công nhân thì cũng bỏ ra được, nếu không có thì muốn đi vay mượn bù vào cũng không khó.
Anh ta cũng là không tìm được xí nghiệp nào thích hợp, bản thân lại vì có người nhìn chằm chằm nên không dám động đến thôi.
Quả nhiên, Hứa lão tam đi theo Phạm Vĩ tới nhìn thì thấy đúng là chỗ đường đỏ kia không được đẹp mã lắm nhưng mà cũng không quá ảnh hưởng tới việc sử dụng.
“Người anh em Tiểu Hứa, anh xem, đường này cũng không kém đúng không? Lần này thực sự là do tôi quá xui, nếu không thực sự không tới mức này.”
200 đồng phí tốn đối với một nhà máy cũng không tính là gì. Chỉ qua anh ta xúi quẩy, gặp phải kẻ thiếu đạo đức tính kế thọc gậy bánh xe mình.
“Đường này đúng là vẫn tốt, giá thì tôi cũng không nói nhiều thêm nữa. Nhưng mà, nếu bên anh bán đồ thì cũng phụ trách vận chuyển đúng không? Tôi có một mình nên không có khả năng chuyển được chỗ đường đỏ này về đúng không? Thật ra thì tôi có quen biết một tài xế bên cùng thành phố. Nhưng mà anh em ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng, tôi cũng không có cách nào.”
Hứa lão tam này cũng là người có thể đòi tiền một cách hợp tình hợp lý.
Phạm Vĩ: “Người anh em, hay là thế này, anh xem có được không. Tôi cho anh 30 đồng, anh tự vận chuyển đồ, cả chi phí ở trọ, tôi liền không tham dự nữa. Như vậy được không?”
30 đồng tất nhiên là thừa, nhưng mà Phạm Vĩ cũng muốn giải quyết việc này nhanh chóng.
Hứa lão tam trầm mặc một chút, tính toán trong lòng, sau đó gật đầu: “Được thôi. Tôi cũng muốn kết giao với anh.”
Anh nghiêm túc nói: “Nhưng mà chuyện này tôi trượng nghĩa, anh cũng không thể không trượng nghĩa đâu, tôi phải kiểm tra kỹ một chút chỗ này xem có vấn đề gì về chất lượng không. Nếu là quá kém thì thật sự không được.”
Phạm Vĩ: “Thực là, tôi cũng không tới mức lừa gạt anh em được.”
Anh ta duỗi tay vỗ vai Hứa lão tam, nói: “Tôi cũng là thực sự coi anh là anh em, anh đúng là người tốt!”
Anh ta giơ tay cái lên.
Hứa lão tam: “Vậy tôi có thể mượn điện thoại của nhà máy các anh một chút không? Anh biết đấy, chuyện này giải quyết sớm thì càng tốt.”
Phạm Vĩ: “Anh nói đúng.”
——
Trong xưởng nhỏ của phân xưởng máy móc Công Xã.
Một người đàn ông vội vàng đi tới, gọi: “Hứa Kiến Dân, đồng chí Hứa Kiến Dân.”
Hứa Kiến Dân đang kiểm đếm đồ, cầm sổ sách tiến lại: “ Đồng nghiệp Trương, có chuyện gì vậy?”
Đồng nghiệp Trương lập tức nói: “Có người gọi điện thoại cho anh tới phân xưởng, anh qua tiếp chút đi.”
Hứa Kiến Dân mơ hồ, đang yên đang lành sao lại có người tìm anh ta? Anh ta không nghĩ ra ai gọi điện tìm mình, phải biết rằng anh ta chưa từng nghe điện thoại bao giờ kìa. Hứa Kiến Dân đi vào văn phòng, trông này có vài người, anh ta vừa vừa vào cửa, mọi người đồng loại nhìn anh ta.
Hứa Kiến Dân càng ngượng ngùng hơn, anh ta khách khí gật đầu chào hỏi mọi người.
Đồng nghiệp trong phân xưởng tất nhiên ưu việt hơn công nhân trong xưởng nhỏ, nên có người coi như không thấy, có người thì gật đầu đáp lại.
“Anh chờ một chút, anh ta nói 10 phút sau lại gọi tới, nói là em trai anh.”
Hứa Kiến Dân suýt thì ngã ra đất, anh ta kinh ngạc nhìn đồng nghiệp Trương: “Ai cơ? Em trai tôi?”
Anh ta chỉ có một người em trai là thằng ba.
Còn lại đều là em họ.
Có thể là ai tìm anh ta chứ?
Đầu óc Hứa Kiến Dân loạn thành một mớ bòng bong, nhưng mà mặc kệ gì thì gì, tóm lại không thẻ là thằng ba là được, thằng ranh kia………
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, một đồng chí nữ tới tiếp điện thoại, đưa điện thoại lại cho anh ta: “Tìm anh này.”
Hứa Kiến Dân: “Cảm ơn đồng chí.”
Anh có chút bối rối cầm điện thoại, thử mở đầu: “Non sông đất nước phủ màu hồng, chào đồng chí.”
Đầu dây bên kia hình như không nghĩ tới anh ta còn như vậy nên dừng một chút, nói: “Anh hai, là em, em ba.”
Điện thoại trong tay Hứa Kiến Dân suýt thì bị trượt tay rơi xuống, vì thế mà còn bị tiểu cô nương trực điện thoại liếc mắt xem thường. Hứa Kiến Dân cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nói: “Chú có chuyện gì vậy? Sao lại gọi điện thoại?”
Hứa lão tam: “Anh hai, em nói ngắn gọn thôi, anh giúp em đi tới đại đội một chuyến tìm đại đội trưởng. Không phải em là nhân viên tiêu thụ thay mặt hợp tác xã nông dân đi sang thành phố bên làm việc sao? Đúng lúc em quen một vị đồng chí trong xưởng đường. Anh ấy đồng ý bán cho hợp tác xã đại đội ta một ít đường đỏ hàng loại. Em nghĩ chẳng phải sắp tết rồi ư? Hợp tác xã đại đội ta đúng lúc cũng thiếu phúc lợi, nên cái này vừa đúng. Nhưng mà tuy rằng em có mang con dấu tùy thân thì cũng không thể không thương lượng với đại đội trưởng chúng ta trước một câu. Anh về đại độ nói với anh ta chuyện này một chút. Chi tiết hơn thì em không nói anh hai cũng hiểu đó, tóm lại là qua thôn này thì không có cửa hàng nào khác đâu. Nhất định phải quyết định nhanh lên, nếu không chuyện tốt này lại bị người khác đoạt mất. Dù sao để khi về thì em sẽ nói lại sự việc tỉ mỉ hơn.”
Hứa lão tam nói một hơi dài, làm Hứa Kiến Dân chấn kinh luôn rồi.
Anh ta biết trong thôn nuôi dưỡng dế nhũi và chuyện thằng ba nhà mình biến thành nhân viên tiêu thụ, nhưng mà ngàn lần không nghĩ tới là thằng ba lại đi sang thành phố kế bên. Hơn nữa lại còn có đường đỏ? Là đường đỏ!!!!!!
“Anh hai, anh nghe rõ em nói gì không vậy?”
Hứa Kiến Dân: “Anh nghe được, nhưng đường đỏ loại này chuyện thế nào vậy…….”
Hứa Kiến Vân: “Cái này trong điện thoại nói không rõ ràng được, anh cứ về nói lại như vậy với đại đội trưởng là được. 8 giờ sáng mai em lại gọi điện lại. Anh nói đáp án cho em. À đúng rồi, anh nhắn lại cho vợ em là em về muộn hai ngày.”
Hứa Kiến Dân còn chưa hỏi gì, điện thoại liền ngắt.
Anh ta mơ mơ hồ hồ dập điện thoại, đứng sững sờ ở đó.
Nhưng mà tuy rằng anh ta đờ đẫn, tiểu cô nương tiếp điện thoại bên cạnh lại nghe rõ ràng.
Cô cười hỏi: “Đồng chí Hứa, em trai anh làm nhân viên tiêu thụ à? Đường đỏ kia là chuyện gì vậy?”
Bọn họ đều là công nhân, tất nhiên cũng không hiếm một bao đường đỏ, nhưng mà tai cô thính, nghe thấy được bên kia nói là giá rẻ kìa! Tuy nói là hàng loại, nhưng mà hàng loại của Cung Tiêu Xã đâu có ai chê chứ? Tranh nhau còn không được đó.
Người ta đều tiêu hóa nội bộ.
Dù sao, quá rẻ!
Hứa Kiến Dân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Vâng, thực ra chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
Anh ta vội vàng đi ra, cảm thấy chuyện này không đúng lắm!
Đúng lúc tan tầm, Hứa Kiến Dân không nhiều lời mà nhanh chóng nói với cấp trên một tiếng, đạp xe về nông thôn. Hứa Kiến Dân không ngừng tăng tốc, lúc tới thôn, trời cũng tối. Anh ta cũng không về nhà mà trực tiếp đến nhà đại đội trường.
Lúc này Hứa Đào Đào đang cho gà ăn trong sân, nhìn thấy bác hai cô bé vào nhà đại đội trưởng, tò mò ghé vào cổng nhìn một lúc, sau đó chạy lịch bịch về phòng, thần bí nói: “Mẹ ơi, con thấy bác hai.”
Thường Hỉ đang nấu cơm, khó hiểu nói: “Bác hai con á? Không phải bác hai con nên đi làm trong trấn sao?”
Không lễ không tết, sao có thể về chứ?
Đào Đào chống nạnh, nói: “Con không nói dối nhé.”
Thường Hỉ nghĩ một chút, đậy vung xoong lại, nói: “Nếu là bác hai con thì chắc lúc nữa sẽ qua đây.”
Hôm nay nhà họ ăn khá tốt, cũng không phải sợ bị người thấy. Nhưng mà dù sao Hứa lão tam không ở nhà, hai anh em này dù có hay cãi cọ nhau nhưng chắc cũng không muốn thấy em trai mình không ở nhà mà em dâu lại ăn ngon uống tốt.
Chị nhìn ra bên ngoài một cái, nói: “Vậy giờ chúng ta ăn cơm đi.”
Chị nói: “Để bàn ở phòng phía đông ấy.”
Đào Đào: “Vâng ạ.”
Thường Hỉ vốn định xào thêm món nữa, nhưng mà giờ thì thôi, rốt cuộc thì mì sợi cũng rất ngon rồi.
Chị nói: “Tiểu Lâm đưa cơm sang nhà đối diện đi.”
Tuyết Lâm: “Vâng ạ.”
Một già một trẻ nhà đối diện đưa lương thực sang bên này để ăn cùng bọn họ, Thường Hỉ cũng không cố tình làm thành hai kiểu. Nhưng mà chắc chắn nhà họ chiếm được tiện nghi, bởi vì đồ ăn nhà đối diện tốt hơn nhà họ nhiều.
Nhưng mà nhà đối diện lại không nghĩ vậy.
Dù sao dầu muối tương dấm cũng tốn tiền, nhà họ lại không cung cấp.
Hơn nữa tay nghề tốt của Thường Hỉ mới là vô giá.
Nhà họ cảm thấy đã chiếm tiện nghi của người ta.
Dù sao cả hai bên đều thấy mình chiếm tiện nghi, đôi bên đều vui mừng.
Một nhà bốn người ăn cơm trước.
Đào Đào cầm chén uống canh, mắt to chớp chớp nói: “Ăn ngon quá.”
Thường Hỉ xoa đầu con gái, nói: “Cục cưng nhà chúng ta đáng thương quá, đều chưa từng được trải qua cuộc sống sung sướиɠ.”
Đào Đào nghi hoặc, mắt to càng chớp nhanh, nhưng mà tiểu cô nương này tinh ranh, giỏi nhất là biết im lặng lúc mấu chốt, cô bé ăn miếng cơm to, ăn từng miếng từng miếng, thực sự rất đáng yêu.
Thường Hỉ: “Ăn từ từ thôi, đừng vội.”
Đào Đào: “Vâng ạ!”
Nhà cô bé, trừ kém nhà Gia Gia ra thì so với nhà khác đã siêu siêu siêu tốt rồi.
Nhưng mà cả nhà họ đều cảm thấy cô bé đáng thương.
Từ trước đến giờ Đào Đào thường không hiểu được.
Cô bé bé nghĩ, chắc mình còn quá nhỏ, chờ mình lớn hơn một chút, lại lớn hơn chút nữa thì chắc sẽ hiểu được.
Nhà họ được ăn bột mì, được ăn gạo, còn được ăn trứng gà, lại có thịt nữa.
Nhà người khác đều không có.
Đào Đào phồng miệng lên, như một chú chuột hamster nhỏ.
“Vợ thằng ba có nhà không?”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, Đào Đào lập tức bò đến cửa sổ ngó ra bên ngoài, cô bé nói: “Có người tới.”
Thường Hỉ buông bát cơm ra ngoài, quả nhiên thấy đại đội trưởng đưa Hứa lão nhị tới.
Thường Hỉ: “Tối rồi sao mọi người lại qua đây vậy? Mau vào nhà ngồi đi.”
“Thôi muộn rồi, bọn tôi không vào nữa.”
Đại đội trưởng nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó nói: “Tôi qua nói cho cô một tiếng, chú ấy chắc sẽ về muộn hai ngày.”
Thường Hỉ: “Thì ra là vậy, tôi biết rồi.”
Đại đội trưởng mỉm cười: “Không biết tên ranh con kia ở ngoài gặp được chuyện gì, nhưng mà tôi nghĩ chú ấy không thiệt gì đâu, cô không cần lo lắng.”
Thường Hỉ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không lo lắng, anh ấy không lừa người ta là may rồi.”
Đại đội trưởng và Hứa lão nhị chỉ cười không nói, âm thầm chấp nhận.
Tuy rằng lúc mới đầu bọn họ rất kích động, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cảm thấy Hứa lão tam không phải loại người ngu xuẩn, là người tương đối có đầu óc trong đại đội họ. Nếu không cũng không sinh ra được Tiểu Lâm.
Thực sự thì họ cũng không cần quá lo lắng.
“Vậy nhà cô nghỉ ngơi sớm đi, chúng tôi đi trước đây.”
Hai người vội vàng rời đi, Thường Hỉ trầm tư một chút rồi đi vào nhà.
Tuyết Lâm thấy mẹ mình đang suy nghĩ gì, hỏi: “Sao vậy ạ? Ba con nhắn gì về sao ạ?”
Thường Hỉ gật đầu nói: “Ừ, ba con ở bên ngoài mua được một lượng đường đỏ lỗi, không biết sao mà làm được nữa. Nhưng mà thực ra mẹ cũng không quá lo.”
Đào Đào chống cằm nói: “Nhưng mà con có chút lo lắng cho ba, con nhớ ba lắm.’
Cô bé buông chén cơm, nói: “Ba đi ra ngoài đã mấy ngày rồi, không biết bao giờ ba mới về.”
Tuyết Lâm cười: “Vậy mấy ngày này em học thật tốt đi, chờ ba về, em liền nói với ba là em biết rất nhiều chữ so với lúc trước khi ba đi. Có phải như thế sẽ thật bất ngờ không?”
Ánh mắt Đào Đào sáng rực lên, gật đầu: “Đúng, lúc đó em có thể khoe ra.”
Ừ, nhà họ đúng là gia học sâu xa thích khoe khoang.
Tuyết Lâm cười vui sướиɠ, duỗi tay ra vỗ đầu em gái, nói: “Ừ học thật tốt đi.”
Hứa Đào Đào: “Hãy nhìn mỹ nữ siêu cấp vũ trụ em đây thể hiện thực lực chân chính đi!”
Cô bé đứng lên, làm động tác cất cánh.
Tuyết Lâm: “Em giống Thủy thủ Mặt Trăng ghê.”
Hứa Đào Đào lập tức hỏi: “Thủy thủ Mặt Trăng là gì ạ?”
Tuyết Lâm: “……………”
Hình như cái này bây giờ chưa có nhỉ?
Nhất thời cậu không biết giải thích thế nào.
Giải thích thì có thể giải thích.
Nhưng mà sau này phim hoạt hình chân chính xuất hiện thì cậu phải nói sao?
Nhưng mà rất nhanh, Tuyết Lâm trả lời: “Thì là nói em vừa đáng yêu lại có thể đánh trận đó.”
Thôi quên đi!
Quên Thủy thủ Mặt Trăng đi!
Đào Đào chỉ vào chị mình, nói: “Thế thì không phải giống em, rõ ràng là hình dung chị mà, chị em mới là Thủy thủ Mặt Trăng vừa đáng yêu vừa có thể đánh trận.”
Khóe miệng Hứa Nhu Nhu cong cong, nói: “Chỉ có em tinh mắt.”
Đào Đào: “Hi hi.”
Hứa Nhu Nhu: “Bây giờ chị học tập, đợi sau này lớn lên sẽ làm một người lính chân chính.”
Thường Hỉ: “???”
Tuyết Lâm: “??????”
Đào Đào: “??????????”
Hứa Nhu Nhu rất quyết tâm, cô nói: “Chị muốn đi nhập ngũ, chị có thể đánh trận, nhất định phải đi nhập ngũ!”
Câu nói này làm mọi người ngây người ra, nhưng rất nhanh, Thường Hỉ đã phản ứng lại, cười hỏi: “Sao lại muốn đi nhập ngũ vậy?”
Hứa Nhu Nhu đáp: “Trước kia khi xem ‘Chiến dịch địa lôi’ thì con đã nghĩ vậy rồi, bây giờ con lớn hơn, càng thêm chắc chắn mình muốn gì.”
Rốt cuộc thì cô cũng không phải trẻ con chân chính, nên luôn có suy nghĩ của người trưởng thành.
Tuyết Lâm: “Sẽ vất vả lắm đó.”
Hứa Nhu Nhu: “Chị không sợ khổ!”
Cô giơ tay lên đầu chào cờ nói: “Chị rất khỏe mạnh kiên cường.”
“Chị ơi cố lên!” Đào Đào nói lớn: “Em ủng hộ chị, chị là giỏi nhất!”
Hứa Nhu Nhu: “Vẫn là Đào Đào của chúng ta tốt nhất.”
Đào Đào: “Vậy chị phải cố gắng học tập nhé. Lý Thúy Thúy đáng ghét kia nói là anh họ nó có thể tham gia quân ngũ là vì học giỏi. Chị cũng phải học thật giỏi nhé. Nếu không người ta không cần chị đâu!”
Hứa Nhu Nhu: “………..Chị không giỏi chỗ nào chứ? Chị học giỏi nhất lớp đó!”
Đào Đào vặn vẹo tay nhỏ: “……………….”
Chị mình là vua khoác lác!