Chương 4: Về nhà

Khi về đến nhà, Ninh An từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cậu nhất thời quên mất Hàn Hi vẫn đang cõng mình trên lưng, cánh tay cậu không cẩn thận va vào Hàn Hi, Hàn Hi kêu đau một tiếng.

Ninh An ở trên lưng Hàn Hi thở hổn hển, trông cậu giống như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy.

“Tiểu An, làm sao vậy?” Hàn Hi lo lắng hỏi.

“Em vừa gặp ác mộng.” Ninh An cố gắng ổn định lại hô hấp của mình, “trong mộng em thấy anh đang cõng em, ở trong một thông đạo vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy……”

Hàn Hi nghe vậy liền cứng đờ cả người.

“Một giấc mộng mà thôi.” Nghĩ nghĩ, Hàn Hi mở miệng nói.

“Nhưng mà giấc mộng này cũng quá chân thật rồi đi.” Ninh An lắc đầu, “Giống như là việc này đã từng xảy ra rồi vậy……..”

Thần sắc Hàn Hi trở nên phức tạp, hỏi thử: “Tiểu An, em còn nhớ chuyện khi còn nhỏ không?”

“Chỉ có một chút kí ức……. Là kí ức khi ở bên cạnh các anh lúc nhỏ…….”

Lúc nhỏ chơi đùa cùng với Hàn Hi như thế nào bản thân cậu nhớ rất rõ, nhưng những chuyện xảy ra về sau thì cậu nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được, càng nghĩ đầu lại càng đau đến muốn nứt ra.

Ninh An cảm thấy khó chịu, cậu đem đầu của mình đặt lên vai của Hàn Hi.

“Làm sao vậy?” Hàn Hi sốt ruột.

“Đầu em đau quá.”

“Nhớ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa.” Hàn Hi vội vàng ngăn cản Ninh An, “Rất nhiều người không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, đây là chuyện bình thường.”

Ninh An gật gật đầu, hỏi tiếp: “Hàn Hi, anh bị thương sao?”

Lúc cậu tỉnh lại, cách tay không cẩn thận đυ.ng vào Hàn Hi. Ninh An liền nghe thấy Hàn Hi kêu đau một tiếng.

Ba nuôi của Ninh An là Ninh Mộ, là một thầy thuốc. Ninh An ở bên Ninh Mộ từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được một chút y học. Vừa rồi tuy rằng có dùng sức nhưng cũng không đau đến mức làm cho một Alpha cường đại như Hàn Hi chịu không nổi.

Hàn Hi cõng Ninh An đi nhanh hơn: “Không có, chúng ta mau trở về thôi.”

Trước kia Hàn Hi từng lén tới Arnot tinh, vì vậy đường đi về nhà Ninh An đối với hắn cũng là ngựa quen đường cũ.

“Anh gạt em.” Ninh An nắm lấy quần áo Hàn Hi, “Bị thương ở đâu để em xem!”

Hàn Hi không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

“Hàn Hi, thả em xuống dưới!” Ninh An chọc chọc bả vai của Hàn Hi.

Nghe giọng nói của Ninh An, Hàn Hi biết là Ninh An đang không vui.

Từ trên nhìn xuống dưới, chỉ thấy một vết sẹo dài chưa lành ở trên người Hàn Hi. Tuy rằng không còn chảy máu nhưng miệng vết thương vẫn chưa khép lại.

Ninh An biết tình trạng vết thương đã giữ nguyên như thế rất lâu rồi.

Tử trên người Hàn Hi nhảy xuống, Ninh An đã biết trên người Hàn Hi có thương tích, làm sao có thể để Hàn Hi cõng mình là cho vết thương càng thêm nặng hơn.

Dù sao cũng sắp về đến nhà rồi, hai người sóng vai đi về phía trước. Ninh An hỏi: “Vết thương này là chuyện như thế nào?”

Hàn Hi chỉnh lại quần áo của mình, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”

“Vết thương như vậy còn không có việc gì? Không cần gạt em.”

Hàn Hi nhìn Ninh An, Ninh An cũng nhìn Hàn Hi. Hàn Hi biết Ninh An đang giận, hắn nghĩ cách giải thích làm sao để không làm Ninh An phải lo lắng. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Ninh An, Hàn Hi liền biết Ninh An không muốn hắn vì không để cậu lo lắng mà giấu giếm, cậu mong hắn thẳng thắn nói sự thật cho cậu nghe.

“Anh bị thương trong lúc làm nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ của Du Liệp Thủ?”

Ninh An biết Hàn Hi trở thành Du Liệp Thủ lúc mười lăm tuổi, nhưng cậu lại không biết gì về nhiệm vụ của Hàn Hi, khi nào làm nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ rốt cuộc là cái gì.

Nghĩ vậy Ninh An liềm cảm thấy có chút khó chịu, cậu rời khỏi Kỷ gia đã lâu, từ tận mười lăm năm trước, đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện.

“Ừm, là ở một hành tinh hoang mạc. Bị cái đuôi của một sinh vật dị hình quật trúng.”

“Tại sao lại không đi chữa trị?”

Hàn Hi cảm thấy không sao cả, cười cười: “Vô dụng. Bác sĩ Trần cũng bó tay không có biện pháp. Chỉ nói đây là một chất độc thần kinh hiếm thấy, ngăn cản miệng vết thương khép lại. Nhưng độc tố sẽ không lan rộng, Tiểu An không cần phải lo lắng.”

“Sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?” Ninh An có chút sốt ruột, “Cho dù là như vậy, nhưng miệng vết vẫn luôn ở tình trạng này hẳn là rất khó chịu đi? Vết thương để vậy được bao lâu rồi?”

“A, cái này chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đối với Alpha mà nói thì không có đáng ngại.” Hàn Hi sờ sờ đầu Ninh An, nhìn Ninh An quan tâm đến mình, Hàn Hi cảm thấy rất vui vẻ.

Ninh An nhíu mày: “Alpha Alpha, mấy người Alpha các anh toàn là Alpha tự đại, luôn thể hiện những thứ vô nghĩa. Alpha cũng là người, sao lại có thể không đau được chứ?”

“Mau về nhà với em, em nhờ ba ba nhìn xem có biện pháp nào để chữa khỏi không.”

Ninh An lôi kéo Hàn Hi đi về phía trước, Hàn Hi bất đắc dĩ lại sủng nịch mà cười. “Alpha tự đại”, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người khác nói như vậy.

Bất quá cảm giác này ngoại ý muốn lại thấy thú vị.

Nhà của Ninh Mộ và Ninh An là một căn nhà hai tầng có sân vườn, lầu một là cửa hiệu thuốc, lầu hai là nơi ở của người trong nhà, trong sân có trồng một ít thảo dược.

Ninh An mang theo Hàn Hi bước vào nhà. Lúc vào nhà, Ninh Mộ đang cùng Địch thúc chuẩn bị cơm chiều.

Ninh Mộ là một Beta thập phần ôn nhu, nhìn thấy Ninh An đã về, lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Tiểu An về rồi sao?”

Hàn HI nhìn gia đình nhỏ ấm áp trước mặt, đột nhiên cảm thấy bầu không khí gia đình như vậy hình như rất tốt.

Ninh Mộ nhìn thấy Hàn Hi ở phía sau Ninh An, có chút kinh ngạc mà đứng yên tại chỗ, không biết như thế nào cho phải.

Hắn đương nhiên biết Hàn Hi, thậm chí còn biết Hạ Tư Quân, biết từng người trong Kỷ gia, nhiều năm như vậy Ninh Mộ đều từng thấy qua bọn họ ở trong những cuộc gọi video.

Tuy rằng Kỷ gia đem Ninh An qua gửi nuôi ở chỗ Ninh Mộ nhưng cũng không phải mặc kệ không quan tâm đến. Chỉ cần có cơ hội Kỷ gia sẽ liền gọi video đến hỏi thăm Ninh An.

Ninh Mộ biết Hàn Hi từ nhỏ đã ở nhà Kỷ gia mà lớn lên, nói hắn là người Kỷ gia cũng không quá.

“Điện hạ, ngài tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Ninh Mộ cười cười,” Cơm một lát nữa liền có, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Ninh Mộ thúc thúc.” Hàn Hi cúi gập người 90 độ chào hỏi Ninh Mộ, “Cảm tạ ngài nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếu cố Tiểu An, ngài cứ gọi cháu là Hàn Hi là được rồi.”

“Tiểu An với chú mà nói mà nói giống như con trai ruột vậy, không cần cảm phải tạ ta, Hàn Hi muốn ăn cái gì? Để chú cho người đi làm.”

Ninh An tiến tới kéo tay Ninh Mộ: “Ba ba, bây giờ không vội nấu cơm, ba mau tới xem thử vết thương của Hàn Hi trước đi.”

“Cái gì, Hàn Hi bị thương?” Ninh Mộ nghe vậy vội vàng rửa tay, mang theo hai người xuống phòng khám dưới lầu.

Ở phòng khám, Hàn Hi cởϊ áσ trên xuống một nửa, đưa lưng về phía Ninh Mộ và Ninh An ngồi xuống, vết thương sau lưng có thể thấy được rõ ràng.

Ninh Mộ dùng kính lúp cẩn thận quan sát miệng vết thương của Hàn Hi: “Đây giống như là do một loại “bọ cạp mục” hiếm thấy làm ra.”

“Vậy có biện pháp chữa khỏi không?” Ninh An kích động hỏi.

Ninh Mộ lắc lắc đầu: “Hàn Hi hẳn là đi đến một tinh cầu cực kì hoang vắng, loại sinh vật này quá hiếm gặp, lại không có vết thương trí mạng, cho nên tinh hệ chúng ta không có thuốc giải độc.”

Ninh An có chút sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đầu tiên, muốn tìm được sinh vật làm Hàn Hi là động vật nào có khả năng một số điển tịch sẽ ghi lại. Tiếp theo căn cứ theo độc tính của sinh vật này để chế tạo thuốc giải độc.”

“Tinh hệ Carnot có nhiều tinh cầu như vậy, một tinh cầu cũng tồn tại rất nhiều sinh vật, làm như thế nào để tìm ra được?”

“Cái này phải dựa vào ký ức của Hàn Hi và tình trạng của miệng vết thương để làm manh mối.” Ninh Mộ ôn hoà nói, “Hơn nữa, Tiểu An, đúng lúc con chuẩn bị thi vào đại học. Trong trường đại học tài liệu, điển tích nhiều đến mức không đếm hết. Hẳn là có thể tìm được loại sinh vật này trong mấy quyển sách ghi chép về sinh vật.”

Hàn Hi nói với Ninh An: “Tiểu An, em có biết Du Liệp Thủ chuyên môn làm gì không?”

“Làm gì?”

“Bọn họ chuyên môn đi đến các tinh cầu, tìm kiếm các chủng loại sinh vật khác nhau, rồi sau đấy bắt đầu tiến hành ghi chép về sinh vật được phát hiện. Cũng vì vậy mà Du Liệp Thủ còn được gọi là thợ săn sinh vật.”

Ninh An nghe xong, trong lòng liền yên ổn hơn rất nhiều: “Hàn Hi chắc không phải là thợ săn sinh vật đi?”

Nhìn bộ dáng Hàn Hi không giống người sẽ gia nhập Du Liệp Thủ để làm người ghi chép tài liệu……..

“Đương nhiên, bản thân anh thích đi làm nhiệm vụ hơn.” Hàn Hi tự tin cười.

Ai! Lại tới nữa, tính tự đại của Alpha lại bộc phát rồi……. Ninh An nghĩ, bất quá Hàn Hi tự tin như vậy kỳ thật rất có mị lực.

“Ba ba, nếu không làm được thuốc giải độc vậy thì sau này sẽ như thế nào ạ?”

“Ừmm……. có hai kết quả, trước mắt xem ra độc tố không có xu thế khếch tán. Hàn Hi có thể chất tốt như vậy có lẽ theo thời gian vết thương sẽ chậm rãi khép lại. Nhưng mà….. cũng không loại trừ khả năng trong tương lai độc tố sẽ bắt đầu khếch tán.”

“Ba sẽ phối cho Hàn Hi một chút dược tề trước, có thể tạm thời áp chế độc tố, giảm bớt đau đớn ở miệng vết thương.” Ninh Mộ nói, “Các con lên trước đi.”

Hàn Hi có chút ngạc nhiên mà nhìn Ninh Mộ. Phải biết rằng, bác sĩ Trần đối với miệng vết thương của hắn cũng bó tay không có biện pháp. Thế nhưng Ninh Mộ lại có thể chế tạo ra thuốc có thể tạm thời ức chế độc tố. Xem ra cha nuôi của bảo bảo là một người có tài hoa hơn người.

Hai người đi lên lầu trên, Địch thúc một mình đang chuẩn bị đồ ăn. Bởi vì Hàn Hi tới, cho nên muốn làm nhiều thêm một chút.

Ninh An mang theo Hàn Hi vào phòng bếp: “Chúng ta giúp Địch thúc nấu cơm đi.”

Ngày thường khi Ninh An về nhà cũng sẽ giúp Ninh Mộ và Địch thúc nấu cơm. Lúc ba ba kinh doanh tiệm thuốc vất vả, Ninh An đều xuống phụ giúp cửa tiệm.

Địch thúc và Bối Tử Diệc ở nơi này từ khi Kỷ gia đem Ninh An gửi nuôi ở Ninh Mộ, nhân tiện làm quản gia ở đây luôn. Bối Tử Diệc là con trai của quản gia Kỷ gia, Bối Thành Lê.

Đem hai người đặt ở nơi này là vì muốn chiếu cố Ninh Mộ và Ninh An. Rốt cuộc Ninh Mộ là một Beta, muốn quản lý công việc gia đình lại muốn nuôi dưỡng con cái, thật sự quá vất vả. Hơn nữa Kỷ gia cũng không yên tâm về vấn đề an nguy của Ninh An. Địch thúc cùng Bối Tử Diệc cũng là câu thông nhịp cầu* giữa Kỷ gia và Ninh An.

*Câu thông nhịp cầu: Cái này tui cũng không chắc về nghĩa lắm nên cũng không biết viết thế nào. Nhưng đại khái chắc là kiểu Địch thúc và Bối Tử Diệc là cầu nối tin tức giữa Ninh An với Kỷ gia ngoài những lúc Ninh An và người nhà Kỷ gia gọi video với nhau á.

Nhưng từ nhỏ Ninh An đã sinh hoạt trong gia đình này, cũng không có quan niệm giai cấp. Đối với Ninh An mà nói, Địch thúc và Bối Tử Diệc cũng là người nhà của mình, mọi người đều rất vất vả, cho nên từ nhỏ Ninh An đã bắt đầu phụ giúp công việc trong nhà.

Nói về giá trị võ lực và chỉ số thông minh Hàn Hi đều thuộ về loại thiên tài, nhưng vào phòng bếp Hàn Hi mới phát hiện……. Hoá ra trên thế giới này vẫn có lĩnh vực mà hắn không am hiểu.

Ninh An ở trong phòng bếp chỉ huy mà Hàn Hi lại xoay quanh phòng bếp, Bối Tử Diệc khϊếp sợ đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả. Đây chính là hoàng tử điện hạ a!!!!! Cũng chỉ có thiếu gia mới dám sai khiến điện hạ như vậy đi!

Đại hoàng tử, Hàn Hi điện ha, ấn tượng ngoại giới vẫn luôn là thiên tài, soái khí, lãnh khốc……..

Bây giờ lại đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Bối Tử Diệc lắc lắc đầu, bản thân mình làm người hầu thế nhưng lại không đi vào được phòng bếp? Quá ma huyễn đi!

Địch thúc đang xào rau nói: “Thiếu gia, điện hạ, hai người đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi cùng với Bối Tử Diệc ở lại là được rồi.”

Bối Tử Diệc cũng không đứng nhìn được, vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia mau ra đây đi!”

Ninh An liếc mắt nhìn Bối Tử Diệc một cái: “Anh ấy lớn như vậy, lại còn là một Alpha, có tay có chân có sức lực, tại sao lại không thể làm việc?”

“Để anh ấy xắt rau!” Ninh An rất có khí thế nói, “Không thể lãng phí tài nguyên.”

Hàn Hi cười cười: “Không có việc gì đâu Địch thúc, cháu có thể hỗ trợ.”

Bối Tử Diệc ở phòng khách nhìn biểu cảm của Hàn Hi, nụ cười này cũng quá có cảm giác sủng nịnh*? Điện hạ đối với thiếu gia cũng quá cưng chiều đi!”

*Cái này là “nịch” hay là “nịnh” vậy mọi người, tự dưng nghĩ không ra QwQ

Tuy rằng thiếu gia thay Hàn Hi điện hạ nhận một kiếp nạn, điện hạ xác thực muốn bù đắp cho thiếu gia. Nhưng mà Bối Tử Diệc cảm thấy bản thân vẫn là xem thường quyết tâm đền bù cho thiếu gia của Hàn Hi điện hạ rồi!

Góc xàm của editor: Lại chuẩn bị lặn rồi, bệnh lười của tui khó chữa lắm QwQ. Nhưng mà mọi người cứ việc yên tâm và tin tưởng tui, tui đảm bảo mỗi tháng sẽ đăng ít nhất một chương nha~