Tay cầm trường kiếm, môi nở nụ cười. Tóc nàng không gió mà bay kết hợp với y phục màu trắng. Cảnh tượng này khiến nhiều người cảm tháy nàng là Cửu Thiên Huyền Nữ, không nhiễm bụi trần. Vân Tố ngây người một hồi rồi hoàn hồn, hướng trường tiên về phía nàng:
- Hàn Huyết cô nương, xin chỉ giáo!
Nói rồi, trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía nàng. Nàng nở nụ cười, không một chút lùi bước,nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngoài tầm sát thương, chớp nhoáng nắm lấy đầu kia của trường tiên, kéo nhẹ về phía mình rồi bất chợt buông tay. Nếu nói lực kéo của nàng là nhẹ thì phải nói là nhẹ đến lúc thả tay khiến người cầm đầu bên kia ngã đến chảy máu a!
- Bịch... phụt....
Vô Tố bị ngã đến thổ huyết, sắc mặt có chút tái nhợt. Lòng nghĩ: " Sao tốc độ của nàng lại nhanh vậy? " Không nghĩ nhiều Vân Tố tiếp tục đứng lên, nhìn nàng. Nàng muốn nhanh gọn kết thúc, kéo dài làm tốn thời gia a. Vận dụng tốc độ vốn có, nàng nhanh chóng di chuyển đến bên Vân Tố, chỉ để lại một cái bóng màu trắng lóe lên cho mọi người nhìn qua. Có người cảm thán:
- Tốc độ này là cái quái gì vậy? Đây còn là người không vậy?
Chưa đầy năm giây, trường kiếm của nàng kề sát lên cổ Vân Tố, giọng nói trong trẻo mà mang thêm chút sát khí vang lên tràm lặng:
- Cô thua!
Vân Tố giật mình hoảng sợ. Tốc độ này là sao? Quá nhanh đi. Vân Tố vội lên tiếng:
- Cô nương thắng, quả thực là hảo tốc độ.
Nàng thu kiếm để lại một nụ cười lạnh và một câu nói:
- Cảm ơn đã cho ta mượn trường kiếm.
Dứt câu, trường kiếm trong tay nàng lao vυ"t về phía Phong Triệt. Nếu không phải hắn nhanh tay nhanh mắt thì chắc chắn đã chết dưới kiếm này rồi! Lãnh Mặc Tử Thiên chợt nở nụ cười vui vẻ, lên tiếng với vị hoàng đế chưa kịp hoàn hồn kia:
- Hoàng huynh, nên kết thúc rồi. Người đệ chọn là Hàn Huyết Nguyệt Vân!
- Choang... choang...
Đĩa điểm tâm và tách trà mà Vũ Lạc cùng Tử Tam hảo hảo chuẩn bị cho nàng giờ đã nằm trọn với mẹ đất. Vẻ mặt ngạc nhiên, miệng chữ " O " của hai nàng có thể đút vừa một quả trứng gà. Hắc Long lại khác, hắn đã quen với tính chủ nhân rồi. Nếu nàng nói không thì cho dù cả hoàng đế chưa chắc bắt được nàng nói có. Nàng âm thầm cười nham hiểm, giọng nói vang lên:
- Nếu ngài chịu được khảo nghiệm của ta thì ta đồng ý. Bất quá nếu không chịu được thì... hehe....
- Được!
Mọi người ngoại trừ đám người Hắc Long còn bĩnh tĩnh ra thì không một ai biết họ đang nói gì. Ba người Hắc Long cảm thán, thì thầm:
- Đáng thương cho Mặc Thân VƯơng này. Đẹp trai như vậy, lại còn là chiến thần nữa mà rơi vào tay của chủ nhân. Hắn mà không bị hành hạ đến sống dở chết dở chúng ta nên đổi tên a.!
Hắc Long và Tử Tâm di đến chỗ Phong Triệt Phong Dạ vỗ vai, tỏ vẻ thông cảm:
- Bảo chủ tử của các người nên rút lui đi. Nếu không thì nhặt được nửa cái mạng mang về thôi! Bọn ta chia buồn.
Phong Dạ, Phong Triệt, hắn và nàng trên đầu vẽ nên một hàng hắc tuyến.
- Ta đối xử với hai ngươi như nào mà ngày qua ngay đi nói xấu ta vậy?
- Có ai như họ không? Không tiếp tay cho chủ nhân mình ngược lại còn đi khuyên đối thủ từ bỏ?
- Ta đây cũng muốn thử xem thủ đoạn của nàng có bao nhiêu a!
Suy nghĩ của bốn người chợt lóe ra. Yến tiệc kết thúc, mọi người rời hoàng cung. Vẻ mặt như mất vàng của vài cô tiểu thư làm cho không khí có phần u buồn. Nàng thì khác, thử hết điểm tâm của hoàng cung, thưởng thức trà ngon nên tâm trạng có thể nói là vui vẻ tụt độ.
p/s: Chúc các bạn một ngày đầu tuần đầy vui vẻ, làm việc và học tập đầy hiệu quả.