Chương 1

Kim Nhiễm Nhiễm tỉnh lại trên một bãi sông vắng người.

Sau khi ý thức quay trở lại, Kim Nhiễm Nhiễm vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh.

Nhìn thấy người nhà mình nằm cách đó không xa, Kim Nhiễm Nhiễm mới dừng tầm mắt tìm kiếm, thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả người nhà của Kim Nhiễm Nhiễm đều nằm rải rác ở xung quanh cô.

Mặc dù mọi người vẫn chưa tỉnh lại nhưng nhìn qua một lượt thì ít nhất bên ngoài cũng không có vết thương nào dễ thấy.

Sau khi bình tĩnh lại, Kim Nhiễm Nhiễm có chút khó tin sờ lên cánh tay của mình.

Cô nhớ rõ ràng cả nhà bọn họ đã rơi xuống vách núi.

Ngã xuống từ một chỗ cao như vậy, thế nhưng trên người cô thậm chí còn không có một vết trầy xước nào?

Điều này rõ ràng không hợp lý.

Hơn nữa Kim Nhiễm Nhiễm còn nhớ rõ, lúc ấy rõ ràng cùng rơi xuống với bọn họ còn có cả xe trâu và trâu kéo, thế nhưng bây giờ trên bãi sông vắng vẻ này lại hoàn toàn không có dấu vết nào của xe trâu lẫn trâu.

Đủ loại hiện tượng không hợp với lẽ thường khiến trong lòng cô càng thêm bồn chồn lo lắng.

Trong lúc hoảng hốt, Kim Nhiễm Nhiễm chạm thử vào túi hành lý đeo trên người, thứ ở trong đó làm cô yên tâm hơn hẳn.

—— Còn tốt, còn tốt.

Dựa vào số vàng bạc châu báu trong túi hành lý, cho dù rơi vào hoàn cảnh gì thì người một nhà bọn họ cũng không đến mức rơi vào cuộc sống quá khốn cùng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Kim Nhiễm Nhiễm đứng dậy đánh thức người nhà còn đang ngủ mê man.

Những người khác của nhà họ Kim cũng giống như Kim Nhiễm Nhiễm, chỉ là ngủ mê man, tình huống cũng không có gì đáng ngại.

Ông nội bà nội, cha mẹ cùng với em trai của Kim Nhiễm Nhiễm sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, phản ứng đầu tiên đều là không thể tin được: “Chúng ta còn sống ư?”

Phải biết rằng trước đó khi ngã xuống vách núi, toàn bộ người nhà họ Kim còn tưởng rằng mình chết chắc.

Ai có thể ngờ rằng vừa mở mắt, bọn họ còn có thể tay chân lành lặn, người một nhà vẫn ở cùng với nhau.

Nhưng cảnh tượng xung quanh ở trên bãi sông này rõ ràng có sự khác biệt không nhỏ so với vách núi bọn họ ngã xuống.

Vách núi chỗ bọn họ ngã xuống kia không cao lắm, nhưng vách núi phía trước bãi sông này lại cao vυ"t trong mây, vách đá dựng đứng, nhìn cảnh tượng chung quanh cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác xa lạ.

Người nhà họ Kim đã sống ở quận Kính Dương nhiều năm, quận Kính Dương là một vùng đồng bằng, đừng nói là núi lớn, ngay cả đồi thấp cũng không nhiều, cho nên bọn họ mới xác định ở gần đó chắc chắn không có một ngọn núi nào lớn đến như thế.

Mẹ của Kim Nhiễm Nhiễm là Nhiễm Cẩm suy đoán: “Có lẽ là lúc chúng ta rơi xuống vách núi đã gặp may, vừa vặn rơi xuống sông, sau đó bị nước sông cuốn tới nơi này.”

Rõ ràng suy đoán này là chưa được suy xét kỹ lưỡng, bởi dù sao thì bọn họ cũng bị rơi từ chỗ cao xuống, cho dù là ngã vào trong nước thì tác động ngay lúc bọn họ rơi xuống nước cũng sẽ khiến cho lục phủ ngũ tạng của bọn họ chấn động.

Người nhà họ Kim nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, cuối cùng vẫn là ông nội Kim Nhiễm Nhiễm là Kim Phong Hữu vung tay lên:

“Việc đã đến nước này rồi, cứ xoắn xuýt những vấn đề này cũng chẳng có tác dụng gì cả. Việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này, ra tới đường lớn.”

Người nhà họ Kim đi chạy nạn, lúc rời khỏi quận Kính Dương thì bọn họ đã chất rất nhiều lương thực lên trên xe trâu.

Nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng của xe trâu cũng không thấy, số lương thực và lương khô kia đương nhiên cũng không còn hy vọng gì.

Điều đáng mừng duy nhất bây giờ chính là ngoại trừ lương thực ra, số vàng bạc trang sức quý giá của cả nhà đều cất trong túi hành lý mang theo bên người, cũng không bị thất lạc.

Chờ đến khi ra tới đường lớn gặp được người hoặc nhà nào đó, cẩn thận một chút rồi cho người ta thêm chút tiền, nói tóm lại là vẫn có thể mua được lương thực.

Nhưng trong thời buổi loạn lạc này, lương thực giá rẻ trước đây chắc chắn sẽ bị người ta bán với giá cao.

Vừa nghĩ tới sau này không biết phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể mua được một chút lương thực, Kim Phong Hữu liền cảm thấy đau lòng.

Nghĩ rằng người nhà họ Kim bọn họ mấy đời đều làm việc thiện, mặc dù trong nhà có chút tiền bạc nhưng không phải hạng người làm giàu bất nhân, bình thường những chuyện xây cầu sửa đường, phát cháo cứu trợ thiên tai không phải là ít. Cho dù lần chạy nạn này cũng không hề bỏ mặc nô bộc tạp dịch trong phủ tự sinh tự diệt mà vẫn trả lại khế ước bán thân của từng người, cho thêm một chút bạc an gia để bọn họ đi tìm đường sống cho chính mình.

Lại không ngờ rằng cuối cùng cũng chính bởi phần thiện tâm này mới làm hại người một nhà bọn họ lưu lạc đến tận đây.

Ở trong nhà Kim Phong Hữu là người lớn, cho dù mấy năm trước ông ấy đã giao lại công việc trong nhà cho con trai mình là Kim Mãn Đường, nhưng là bậc làm cha, quyền uy của ông ấy ở trong nhà vẫn không ai dao động được.

Kim Phong Hữu nói muốn đi ra đường lớn, dù là người nhà họ Kim lúc này không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo lời ông ấy.

Trước khi xuất phát, Kim Phong Hữu bảo mọi người kiểm kê lại đồ đạc ở trong túi hành lý trước.

Lúc chạy nạn, người nhà họ Kim nghĩ về sau không biết là quang cảnh thế nào, vẫn cố gắng hết sức mang theo tài bảo được nhiều chừng nào tốt chừng đó.

Nhưng lúc thu dọn hành lý là ai làm việc nấy, trong lúc hoảng loạn cũng không rảnh mà kiểm kê, lúc này ngay cả tổng số bao nhiêu cũng không rõ ràng lắm.

Kỳ thật nhà họ Kim là phú thương số một số hai ở quận Kính Dương, cho dù là lúc chạy nạn tùy tiện đào móc chút tài bảo trong túi hành lý thì cũng đủ cho người bình thường ăn trong cả mấy đời.

Chỉ đáng tiếc là phản quân tới quá gấp, Kim Mãn Đường căn bản không có thời gian xử trí cửa hàng ruộng đất, thế cho nên không thể không bỏ qua cửa hàng và ruộng đất đáng giá tiền nhất trong nhà.

Về phần những đồ cổ tranh chữ, khế nhà khế đất không thể mang đi, Kim Mãn Đường chỉ có thể vội vã đào một cái hố to trong sân, sau khi dùng giấy dầu gói lại thì chôn hết toàn bộ xuống đó.

Nếu lỡ như sau này bọn họ còn có thể trở lại chốn cũ, những thứ này ngược lại cũng coi như một đường lui.

Lúc chạy nạn người nhà họ Kim cũng không dám quá kiêu căng, lúc ấy chẳng những đổi quần áo vải bông của hạ nhân mà còn tìm một tấm vải thô không đáng chú ý làm thành túi hành lý.

Với cách ăn mặc hiện tại của bọn họ cộng thêm chất liệu của túi hành lý, tuyệt đối không ai có thể tưởng được trên người bọn họ còn mang theo tài vật đáng giá như vậy.

Người nhà họ Kim tập trung lại kiểm kê sơ qua một lượt, bọn họ còn hơn ba trăm lượng vàng, hơn một trăm hai mươi món trang sức bằng vàng, ngoài ra còn có trang sức bằng ngọc, vàng lá.

Ngoài ra, trước khi xuất phát Kim Mãn Đường còn đập mỏng không ít lá vàng, lần lượt giấu ở trong mép áo cùng với đế giày của người nhà.

Trên người mỗi người đều cất giấu bốn năm lá, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng có thể chuẩn bị khi không tiện bại lộ quá nhiều tài vật thì lấy ra dùng khẩn cấp cũng được.