Buổi chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, cho dù có tránh dưới bóng cây, cũng đem Tân Chỉ người luôn luôn ở trong điều hoà cũng mệt mỏi quá sức, không tránh được quần áo sau lưng đều ra mồ hôi ướt hết áo.
Tân Dũng bọn họ so với Tân Chỉ thì đỡ hơn một chút, bình thường hay ở phòng bếp cùng ngoài trời đã thành thói quen, không giống nàng sợ nóng, nhưng vẫn một đầu đầy mồ hôi.
Tân Dũng ở nhà hàng lớn đảm nhiệm vị trí hai mấy năm đầu bếp, tay nghề của ông tự nhiên không thể chê, khách nhân của Nông Gia Nhạc bình thường đều hướng về tay nghề của ông mà đến. Tân Chỉ thích nhất là món sương xườn muối tiêu mà ông làm, hương vị ngon miệng, bình thường nàng một người cũng có thể ăn hết một bát đầy.
Chẳng qua hôm nay thật sự sảy ra quá nhiều chuyện, những chuyện này như cục đá nặng đè trong lòng mọi người đến khó chịu. Thế cho nên đồ ăn trước mắt liền tính là ngon nhưng mọi người cũng không ai có tâm tư đi đánh giá.
Cứ như vậy, người nhà họ Tân thất thần ăn xong cơm trưa mà không cảm nhận được vị gì của những món ăn.
Cơm trưa mới ăn được một nửa, Tân Chỉ nghe thấy trong phòng sau một trận kêu ồn ào.
Nhưng người trong Tân gia cũng nghe được tiếng kêu đấy, lúc này Trần Mạn vỗ chán mình nói: "Hỏng rồi, mất con dê buộc ở phòng sau còn chưa được ăn gì đâu."
Năm con dê vốn là nguyên liệu để buổi tối làm dê nướng nguyên con, sau khi mua về đã bị Tân Dũng đặt ở đất trống phòng sau, vẫn luôn không cho ăn, giờ sợ là đói đến không chịu nổi đi.
Mọi người trong nhà lo lắng nửa ngày, nào còn tâm tư quan tâm mấy con dê kia chứ.
Trần Mạn quay đầu hỏi chồng: "Kia, mấy con dê làm sao bây giờ, nên mổ hay vẫn là để nuôi trước."
Năm con nó nhiều cũng không nhiều lắm, một con khoảng sáu bảy mươi cân, trừ bỏ da cùng nội tạng và xương, còn lại thịt cũng chả đáng bao nhiêu.
Trong nhà cũng chỉ có vài người như vậy, trong tủ đông còn một đống thiht lợn cùng thịt bò, dê nếu muốn gϊếŧ cũng chỉ có thể để ở tủ đông. Chính vì đơn đặt hàng lần này, Nông Gia Nhạc có hai cái tủ đông cũng bị để đến tràn đầy, trước mắt cũng không còn chỗ để thịt mấy con dê.
Nhưng nếu không gϊếŧ, một đàn năm con dê ăn uống cũng không phải số lượng nhỏ, càng đừng nói đến cần người chăm sóc chúng.
Tân Dũng nghĩ một lát nói: "Nếu giống như nữ nhi nói, chúng ta thật sự đã không còn ở thế giới cũ, này năm con dê có thể trở thành bảo bối, gϊếŧ rồi mua lại chưa chắc đã mua được. Trước mắt vẫn cứ để nuôi đi."
Năm con dê trong đó có ba con dê cái, hai con dê đực, biết đâu đee nuôi ít nữa chúng lại có thể đẻ thêm vài con không chừng.
Hiện tại bọn họ lại đến địa phương quỷ quái này, mọi thứ không mua được, trước mắt tất cả đồ vậy đều là thứ để sống sót bây giờ.
Vườn rau rau dưa rất nhiều, những lá cải bỏ đi vừa lúc có thể đút cho dê ăn. Nếu thật sự không được, xung quang toàn là núi, không thiếu nhất chính là cỏ. Thả dê đi xung quanh một vòng nhất định cũng có thể để chúng nó ăn no.
Tân Dũng nói xong đều được mọi người nhất trí tán thành, nếu quyết định nuôi mấy con dê, cũng không thể để chúng bị đói. Điền Đông Tú cùng Trịnh Thanh Phân lập tức nói muốn đi tìm ít cỏ đút cho dê.
Người nhà họ Tân nghé vào nhau thương lượng mộg chút, quyết định mọi người sẽ tách nhau ra hoạt động, như vậy sẽ thăm dò được tình huống xung quang nhiều hơn.
Lo lắng cho an toàn mọi người, Tân Dũng quay lại phòng bếp mang dao phay, dao chẻ củi, dao chém đều mang ra chia cho mọi người để phòng thân.
Người nhà họ Tân muốn xác minh một chút rốt cuộc có bao nhiêu đồ theo bọn họ đến đây?
Trước khi xuất phát mọi người ước định một chút, sau một giờ tất cả tập hợp tại bãi đỗ xe.