Ban đầu ông còn nghĩ, trong nhà phòng bếp muốn gì cần gì đều có. Chỉ là thời tiết hiện tại quá nóng, thịt cá trong tủ đông để không được lâu sẽ dễ hỏng nhanh nhất. Bọn họ vốn dĩ còn nghĩ một bên ăn một bên chờ cứu viện tới đón mình.
Không nghĩ tới chính là điện nước trong nhà lại có thể sử dụng, đây cũnv coi như một điều tốt trong đống sui sẻo đi.
Nhìn mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tân Chỉ lên tiếng nhắc nhở nói: "Mọi người không thấy có chỗ không đúng lắm sao?"
Mặc dù trong nhà có hai cái giếng, nước đều dùng ở đấy, điều này không cần nói. Nhưng điện với ga lại không phải của nhà mình, thứ này đều phải có dây dẫn cùng ống dẫn chuyên môn.
Hiện tại căn nhà lại bị dịch chuyển vào trong núi, xung quanh ngoại trừ cây đại thụ ra, lùm cây cùng cỏ dại cũng đều không có. Dây điện cùng ống dẫn ga hẳn là đã bị cắt đứt, hiện tại trong nhà lại có thể sử dụng điện nước ga bình thường, quá vô lí đi.
Nghe Tân Chỉ nói xong, Tân Dũng cùng mọi người đều suy nghĩ lại.
Điền Đông Tú vỗ vỗ đùi: "Chúng ta không phải là bị quỷ ám đi."
Điền Đông Tú Là người của thế hệ trước, có chút mê tín. Gặp phải sự kiện như vậy, đầu tiên bà nghĩ đến lại là bị quỷ ám.
Gặp được loại chuyện này, trong lòng Tân Chỉ cũng có chút hoảng hốt, nàng kinh hoảng lắc đầu đem những suy nghĩ kinh dị kia vứt ra sau.
Tân Chỉ bình tĩnh đi tới phân tích: "Trước không nói thứ khác, trước mắt chúng ta có thể khẳng định, đó chính là--chúng ta hiện giờ chắc chắn không ở An Mộc huyện. Lại suy nghĩ xa hơn một chút, con suy đoán chúng ta hiện giờ có thể đang ở một thế giới khác."
"Động đất, nhật thực, sau đó chúng ta đột nhiên thu nhỏ thân thể, di động lại không có chút tín hiệu, điện nước lại có thể dùng bình thường, điều này không thể dùng khoa học để giải thích được rõ ràng."
"Con có một suy đoán, rất có thể chúng ta đã xuyên không, giờ chúng ta ở địa phương này, nói không chừng ở đây có động đen không gian, hoặc đây là nơi mà hai thế giới có thể giao tiếp với nhau. Chúng ta giờ ở đây, giống như trò chơi mà có bug vậy đó."
Sau khi nói xong lời này, chính Tân Chỉ cũng cảm thấy giả thiết này quá huyền huyễn. Nhưng suy đoán này cũng không có khả năng là sai.
Tân Chỉ nói xong, những người khác trong Tân gia đều liếc nhìn nhau, tất cả đều không hiểu ra sao.
Cái gì mà động đen vũ trụ, cái gì mà thới giới giao nhau, bọn họ một chút cũng đều nghe không hiểu.
Trần Mạn mở miệng hỏi: "Bé ngoan, ý của con khả năng là chúng ta xuyên không rồi đúng không?"
Tân Chỉ giải thích quá phức tạp, những người khác nghe không hiểu. Nhưng Trần Mạn lại không giống, bà bình thường hau xem ti vi, lại thích dùng điện thoại nghe tiểu thuyết, đại khái trong đầu bà hiểu một chút về xuyên không.
Tân Chỉ nghe cũng không phản bác lại, xuyên qua--đây là kết quả mà nàng không mong muốn nhất.
Làm người hiện đại sing sống, mặc kệ bọn họ có xuyên đến thời đại nào, cũng không thể thích ứng được mọi sinh hoạt hàng ngày.
Tân Chỉ trong lòng bất đắc dĩ, nàng hướng mẹ mình vẫy vẫy tay nhanh chóng đổi đề tài: "Nào, trước hết chúng ta không nói cái này, vẫn là nên đi ăn no trước, sau khi ăn no rồi chúng ta lại chậm rãi thảo luận tiếp."
Trước mắt ai cũng không biết tình huống như thế nào, xe chỉ còn nửa bình xăng, cũng không thể mở điều hoà mãi, cho nên người nhà họ Tân dịch chuyển từ bãi đỗ xe đến dưới gốc cây cổ thụ ăn cơm trưa.