Trong bóng đêm thời gian như biến mất, người nhà họ Tân không rõ đã qua bao lâu, bầu trời cuối cùng cũng sáng lên.
Nhìn trước mặt là một ngọn núi với những cây cổ thụ xa lạ, Tân Dũng xoa đôi mắt của mình, kinh ngạc nói: "Này, đây là nơi nào?"
Điều duy nhất mà Tân Dũng có thể xác nhận chính là hai mắt của mình khẳng định không có vấn đề.
Không chỉ một mình ông thấy được, mà người nhà họ Tân cucng thấy được. Cảnh sắc xung quanh bãi đỗ xe hoàn toàn đổi thành một nơi khác.
Tổ tông người nhà họ Tân đều sinh sống ở Sơn Tinh thôn, hiểu rõ trong thôn như thế nào, để bọn họ nhắm mắt miêu tả cũng có thể nói ra rõ ràng .
Nhà họ Tân ở ngay cửa thôn, phía trước là mở Nông Gia Nhạc, phía sau một toà nhà ba tầng người nhà họ Tân sinh sống.
Vì để mở Nông Gia Nhạc, người nhà họ Tân đem đất mình sở hữu đổi với người trong làng, chính là vì có thể ở bên cạnh Nông Gia Nhạc trồng một vườn cây ăn quả, vườn rau cùng ao cá để cho khách nhân khi tới được trải nghiệm một chút lạc thú.
Hiện tại những thanh niên trong thôn đều đi làm ở bên ngoài, lưu lại trong thôn cũng chỉ có vài người già tiếc ruộng đồng bỏ hoang, nhưng có tâm lại không có sức.
Cho nên nhà họ Tân cũng không tốn nhiều tiền đã mua được đất ngay cạnh Nông Gia Nhạc.
Nguyên bản bên ngoài bãi đỗ xe là một đường cái lớn bằng xi măng, nhưng hiện tại lại không thấy, chỉ thấy một mảnh đất hoang đầy đá vụn cùng cỏ dại.
Nhìn xung quanh một vòng, trừ bỏ Nông Gia Nhạc phía sau vẫn là một bộ dáng như cũ, cảnh tượng xung quanh trong trí nhớ của bọn họ lại khác xa nhau, như trời với đất, không có một chút liên quan nào.
Lẽ ra ở bãi đỗ xe có thể nhìn thấy vài căn nhà trong làng, hiện tại lại không thấy, nhìn thấy chỉ là một vùng hoang vu núi non trùng trùng.
Người một nhà đều bị biến cố trước mắt làm cho ngây người. Điền Đông Tú tỉn táo lại vỗ đùi một cái: "Trời ạ! Bồ Tát a, chúng ta đây là ở nơi nào vậy chứ?"
An Mộc Huyện là một khu vực bằng phẳng, toàn bộ huyện thành đừng nói là núi lớn, ngay cả sườn núi nhỏ còn không quá hai ngọn, mà hiện tại một ngọn so một ngọn lại càng cao hơn. Làm người ta hoài nghi đây không phải An Mộc Huyện.
Trận động đất này còn có thể dem người ta tiến vào trong núi? Chuyện này cũng chư từng nghe qua nha.
Tất cả trước mắt đều làm người ta khó có thể tiếp thu được, vốn dĩ Trịnh Thanh Phân bị cao huyết áp, không giống thông gia đang vỗ đùi kêu khóc, bà chỉ cảm thấy đầu óc mình đang kêu ong ong lên, huyết áp bắt đầu tăng dần.
Tân Chỉ là người phát hiện đầu tiên nhìn Trịnh Rhanh Phân bất thường. Ban đầu nàng đang ngồi dưới dất vội vàng muốn đỡ lấy bà ngoại, nhưng thời điểm nàng đứng dậy lại mất đi thăng bằng.
Nếu không phải Trần Mạn nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một phen, Tần Chỉ thể nào cũng bị ngã một trận nữa.
Mặt khác động tĩnh của Tần Chỉ bên này làm người nhà họ Tân đang bận quan sát xung quang tập trung nhìn nàng. Tinh thần bọn họ lại một lần hoảng hốt.
Thời điểm những người họ Tân đang khϊếp sợ, Tân Chỉ lại ý thức được một việc....Nàng giống như đang bé lại.
Thời điểm nàng ngồi dậy đột nhiên mất đi cân bằng, nguyên nhân là do đôi giày nàng đang mang bỗng nhiên không vừa chân. Đôi giày lỏng lẻo làm nàng đi lại cũng khó khăn hơn.