Trong cuộc đời của nàng lần đầu tiên gặp được thiên tai như động đậy thế này, hơn nữa, nhìn tình hình động đất này cấp bậc khẳng định không thấp.
Tuy ngày thường Tân Chỉ được học ít kiến thức chạy trốn khi gặp động đất, lúc này cũng không khỏi có chút chân tay luống cuống.
Một vố ngã vừa rồi của nàng cũng không nhẹ, hơn nữa còn động đất. Tân Chỉ thử đứng dậy vài lần đều không được, lúc này nàng muốn chạy cũng chạy không được liền từ bỏ dãy dụa, muốn dùng chút sức lực ít ỏi của mình bò ra ngoài.
Nguyên bản Tân Dũng đứng trước bệ bếp cũng đi nhanh đến trước mặt nàng.
Tình huống nguy cấp, Tân Dũng cũng không lo rảnh nói chuyện cùng nữ nhi, khom lưng bế Tân Chỉ lên, hướng bước chân đi nhanh ra ngoài.
Mặt đất chấn động biên độ thật sự rất lớn, muốn duy trì cân bằng cũng khó. Tân Dũng hướng ra bên ngoài chạy không tới hai bước, liền nghe một tiếng ầm lớn. Là tủ khử trùng dựa vào tường đổ ngã.
Nghe tiếng tủ đổ khẳng định không ít đồ trong tủ cũng bị vỡ hết không ít.
Nếu không phải Tân Dũng chạy tới ôm Tân Chỉ chạy ra bên ngoài, tủ khử trùng bị đổ vừa vặng vào chỗ nàng cũng bị ngã.
Mà lúc này Tân Chỉ không rảnh lo những chuyện đó, nàng ôm chặt cổ bố mình, không để ông một bên chạy còn phải để ý lo lắng cho nàng.
Cũng không biết phòng bếp tại Nông Gia Nhạc mới được làm lại hay không, chất lượng phải nói cực đỉnh, chấn động như vậy cũng không bị sụp. Cuối cùng một nhà năm người bọn họ cũng chạy được tới bãi đỗ xe.
Bất quá bọn họ chưa kịp cao hứng, toàn bộ bầu trời đột ngột đen lại.
Trần Mạn nghi hoặc hỏi: "Đây là nhật thực toàn phần?"
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, thị giác lập tức bị cướp đoạt, một nhà năm người ngồi dựa vào nhau, chờ bầu trời tối đen nhanh đi.
Tân Chỉ yên lặng xoa lưng chính mình, trong đầu tưởng nghĩ: "Đầu tiên là động đất, hiện giờ là nhật thực toàn phần, lần này thật sự là chơi lớn a."
Toàn bộ ánh dương đều bị che khuất, một chút ânh sáng cũng không có. Lần nhật thực toàn phần thế này, đài thiên văn chẳng lẽ không cảnh báo?
Tại sao trước đấy nàng chưa từng nghe thấy.
Trần Mạn cảm nhận được chấn động của mặt đất dần bình ổn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà quay đầu hỏi nữ nhi: "Tiểu Chỉ, con ngã có sao không?"
Tiểu Chỉ trong bóng đêm lắc đầu, trả lời: "Còn tốt, không bị ngã tới xương cốt, con dùng chút rượu thuốc xoa vào là được."
Nghe Tân Chỉ nói mình không có việc gì, những người khác cũng yên tâm một chút, Điền Đông Tú nhẹ vỗ ngực bị kinh hoảng của mình thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn sơh hãi hỏi: "Đây là nhật thực toàn phần đi? Lần trước không phải một hai phút bầu trời liền sáng sao? Sao lần này lại lâu như vậy?"
Thời điểm chạy trốn người nhà họ Tân ai cũnv không kịp cầm điện thoại di động, muốn xem thời gian cũng không được, chỉ có thể nhìn một mảnh đen nhánh trong bãi đỗ xe chờ bầu trời sáng, cùng với chấn động mặt đất ban nãy.