Chương 2: Xuyên Qua (Tiếp)

Kỳ thật khách nhân đột xuất không tới, Tân Dũng trong lòng cũng cảm thấy sầu, vì đơn sinh ý này mà hắn mua nhiều nguyên liệu nấu ăn, sinh ý tại nông gia nhạc cũng không tính là nhiều, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy thì phải mất bao lâu mới tiêu thụ được hết.

Tân Dũng nói xong, không đợi Trần Mạn sinh khí, nãi nãi Tần Chỉ cùng bà ngoại không ngồi được nữa.

Ở đây tất cả có năm nhân khẩu, ba Tân Chỉ, mụ mụ Tân Chie, nãi nãi cùng với bà ngoại.

Bốn nữ một nam, theo như câu nói của Tân Dũng chính là "Âm thinh dương suy."

Gia gia của Tân Chỉ đã sớm mất do tai nạn xe, ba của nàng là trưởng tử, cho nên nãi nãi của nàng Điền Đông Tú vẫn luôn đi theo gia đình nàng cùng sinh hoạt.

Hơn nữa, khi còn nhỏ cha mẹ nàng đều công tác trong thành, nàng sống cùng gia gia nãi nãi mà lớn lên, bởi vậy tình cảm với nãi nãi rất sâu.

Bà ngoại của Tân Chỉ là Trịnh Thanh Phân cùng tình huống nãi nãi của nàng cũng không khác biệt lắm, chẳng qua ông ngoại nàng là do sinh bệnh nặng, bà ngoại nàng có một trai hai gái, con gái lớn thì gả xa, con trai cũng có tiền đồ, đã sớm định cư ở thành phố lớn.

Trịnh Thanh Phân không muốn đi theo con trai rời xa quê hương đi nơi khác sinh sống, liền ở lại quê sinh sống.

Ở quê có con gái út Trần Mạn chăm sóc, con trai con gái lâu lâu cũng hiếu kính nàng một chút, cuộc sống trôi qua cũng khá suôn sẻ.

Tân Dũng tuy rằng có chút khiêm khắc đối với nữ nhi, không thấy được nữ nhi rõ ràng là lười nhác còn nói chính mình là Phật hệ bộ dáng, nhưng một lòng hiếu kính của trưởng bối cũng không thể chê.

Sau khi cha vợ qua đời, ông sợ mẹ vợ một người ở sẽ cô đơn, cũng đề ra nói rất nhiều lần muốn đem mẹ vợ tới sống cùng. Cả gia đình ở cùng một chỗ cũng đông vui hơn so với ở một mình.

Bất quá Trịnh Thang Phân tính tình quật cường, cho rằng chính mình cũng có con trai con gái, không bệnh không tật, tuy rằng cùng con rể ở cùng một thôn, hai nhà cách nhau cũng chỉ vài phút đi đường, nhưng bà cũng kiên quyết không đến ở tại nhà của con rể.

Trịnh Thang Phân không muốn con trai bị người trong thôn đàm tiếu, trong nhà rõ ràng có con trai, lại muốn nữ nhi cùng con rể chiếu cố vậy thì mọi người sẽ nói một nhà con trai không hiếu thuận, không phụng dưỡng bà.

Hiện giờ con rể mở Nông Gia Nhạc, Trịnh Thanh Phân nghĩ tìm người làm việc thì phải bỏ tiền, cho nên mỗi ngày liền lại đây giúp đỡ, nhặt chút rau rưa, rửa ít chén bát gì đó, cũng có thể cho nữ nhi cùng con rể tiết kiệm được chút tiền. Mỗi ngày làm xong việc bà lại về nhà chính mình ở.

Hai lão thái thái không sai biệt lắm đều bao che cho con cháu, lúc này nghe được nhi tử cùng con rể quở trách Tân Chỉ liền ngồi không được.

Nãi nãi Tân Chỉ, mẹ của Tân Dũng là Điền Đông Tú đem rau xanh trong tay đang cầm nặng nề mà ném tới, giận dữ hét:

"Tân Dũng, ngươi có biết nói chuyện hay không, ngươi sao có ther nói lời nói như vậy? Làm gì có người ba nào lại nói con mình là phế nhân? Tiểu Chỉ bình thường công tác nhiều việc, thời điểm nghỉ ngơi nghỉ nhiều một chút thì làm sao? Hiện tại người trẻ tuổi ai mà không như vậy? Chẳng lẽ làm ngứa mắt ngươi à?"

Nãi nãi Điền Đông Tú vừa nói xong, bà ngoại Trịnh Tranh Phân cũng theo sau một bên hát đệm:

"Chính là Tiểu Dũng a, ngươi nói lời này là không đúng, cái khác không nói, nhưng hài tử nghe xong sẽ khó chịu thế nào chứ? Nói nữa, Tiểu Chỉ cũng rất có tiền đồ, hài tử hiểu chuyện, thành tích học tập lại tốt, từ nhỏ không làm các ngươi phải bận tâm nhiều. Nàng học đại học cũng là trường đại học trọng điểm, thời điểm công tác cũng không làm ngươi phải nhọc lòng, tốt nghiệp liền lưu tại trường làm giáo viên phụ đạo, những người học thạc sĩ trường người ta còn không coi trọng, lại chỉ coi trọng Tiểu Chỉ của nhà chúng ta. Này liền chứng minh hài tử nhà ta vừa ưu tú lại có năng lực, thế nào ngươi còn chưa hài lòng?"