Chương 1: Xuyên Qua

Tại ga tàu hoả ở An Mộc huyện, Tân Chỉ đang ngồi nhìn một đám người trên xe bước xuống.

Mắt thấy một phút đồng hồ lại trôi qua, người muốn tìm lại không thấy bóng dáng, Tân Chỉ chuẩn bị móc ra điện thoại gọi hỏi về nhà một câu.

Tân Chỉ vừa mở màn hình điện thoại thì mụ mụ cũng vừa gọi tới, nàng ấn điện thoại. Còn chưa kịp mở miệng oán giận, mụ mụ nàng Trần Mạn ở bên kia liền tức giận nói:

"Tiểu Chỉ, đừng đợi nữa, công ty của đối phương sảy ra sự cố đột xuất, hôm nay sẽ không tới."

Khách nhân tại giờ phút chót thì cho leo cây, Trần Mạn trong lòng liền sinh khí. Ngoài trời nóng như vậy, đứa bé ngoan nhà nàng từ mặt trời mới mọc đã đứng chờ bọn họ, bọn họ thì hay rồi, không hợp ý nhau thì liền không tới, thật là làm bà tức chết.

Nhà của Tân Chỉ ở An Mộc huyện ngay dưới một ngọn núi mới vừa khai phá làm Nông Gia Nhạc.*

Nông gia nhạc mới vừa khai trương được nửa năm, dang tiếng không được nổi lắm, sinh ý vẫn luôn không nhiều không ít. Lần này khó khăn lắm mới tiếp được một đơn một đoàn công ty đến, nguyên liệu nấu ăn cũng vì bọn họ mà chuẩn bị xong, còn sợ tài xế xe bọn họ không tìm thấy đường, còn bảo Tân Chỉ lái xe đi huyện thành dẫn đường cho bọn họ. Kết quả thì hay rồi, sinh ý thì không có, mua một đống nguyên liệu nấu ăn cũng vào hết tủ đông.

Còn có đối phương điểm danh buổi tối muốn ăn dê nướng nguyên con, vì thế Trần Mạn còn ở trong thôn mua tận năm con dê còn sống, hiện tại còn đang để trong nhà. Giờ khách nhân không tới, mấy con dê cũng không biết còn có thể trả lại hay không?

Cũng may đối phương đã giao một vạn tiền đặt cọc, hiện tại đối phương bất tín trước, tiền đặt cọc cũng không cần trả lại, bằng không Trần Mạn đúng là tức chết mất.

Thấy Trần Mạn tức giận, Tân chỉ còn phải an ủi bà. Dù sao đường đến huyện thành cũng phải mất nửa giờ đi xe, vừa đúng lúc nàng ở huyện thành liền đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cũng không tính là uổng công một chuyến này.

Chờ thời điểm Tân Chỉ mua xong về đến nhà cũng đã là 12 giờ.

Tân chỉ vừa mới đem xe cất vào chỗ, Trần Mạn nghe động tĩnh liền ra đón nàng. Thấy nữ nhi vòng ra sau cốp xe, bà vội bàng kéo nữ nhi qua một phen: "Nhiều đồ vật như vậy, ngươi như thế nào có thể xách được, chờ ba ngươi xong việc hắn liền xách về cho ngươi."

Nhìn Tân Chỉ bị phơi đến mặt đỏ bừng, Trần Mạn mặt đầy đau lòng nói: "Ngươi xem mặt bị phơi đến đỏ bừng, mau vào trong nhà ngồi quạt mát."

Làm con gái duy nhất trong nhà, Tân Chỉ tự nhiên đón nhận hết sự sủng ái trong nhà. Trong nhà có mấy người phụ nữ cũng đem nàng như trân bảo trong lòng bàn tay, cũng là nam nhân duy nhất trong nhà, ba của nàng Tân Dũng có thể trước mặt nữ nhi là nàng mà bày ra một mặt nghiêm túc duy nhất trong nhà.

Tân Dũng đảm nhiệm vài năm làm đầu bếp, tính tình cũng thập phần nóng nảy.

Cũng giống như lúc này, Tân Dũng ở trong bếp làm việc nghe vợ mình nói xong, tức giận nói:

"Không phải chỉ là ở bên ngoài đợi một lúc thôi sao, bà nói như là một đại sự lớn không bằng. Bà nhìn xem nữ nhi của mình đi, trở về cũng hơn nửa tháng? Trừ bỏ lúc ăn cơm, thời gian còn lại đều nằm ngốc ở trên giường. Một ngày 24 tiếng đồng hồ, nàng liền nằm ngốc trên giường 20 tiếng. Thật vất vả mới đi ra ngoài một lúc, bà đã đau lòng như vậy. Bà cứ chờ đi, nữ nhi sớm muộn cũng bị bà nuôi thành một phế nhân."

Tân Dũng cảm thấy bộ dạng thê tử lúc này, thật giống với một câu nói"Mẹ hiền chiều hư con."