Giang Tiểu Hoa chậm rãi trở lại giường đất ngồi ngay ngắn, Đào Hoa đã như một cơn gió chạy ào vào.
"Tiểu Hoa muội đã khỏe hơn chút nào chưa? Thật ra hôm qua ta đã muốn đến thăm muội rồi, nhưng mẫu thân ta không cho, nói muội cần nghỉ ngơi, không cho ta đến quấy rầy. Ta gặp Tiểu Thạch Đầu (Giang Dật Phúc) ở cổng, hắn nói với ta là muội đã tỉnh, không có việc gì ta mới yên tâm." Đào Hoa vừa vào nhà, cái miệng nhỏ nhắn đã không ngừng nói.
"Đào Hoa tỷ, tỷ đừng lo lắng, muội thật sự đã khá hơn nhiều rồi, tỷ xem, hiện tại muội có thể đi lại được rồi này."
"Tiểu Hoa muội sao lại bất cẩn ngã như vậy chứ? Hôm đó nhìn thấy Triệu thúc ôm muội chạy như bay về, dọa chúng ta sợ chết khϊếp, chảy nhiều máu như vậy, lúc đó dọa mẫu thân muội ngất xỉu tại chỗ, may mà có Tiết nãi nãi bình tĩnh, cùng Triệu thúc ôm muội về phòng, lại gọi Lưu thẩm đi đun nước nóng, lại chỉ vào đại bá muội bảo đi mời Lưu đại phu, nghe nói đại bá của muội trên đường đi đã gặp Lưu đại phu, liền kéo Lưu đại phu chạy một mạch về đây." Giang Tiểu Hoa từ lời kể của Đào Hoa mới biết được tình hình lúc đó.
Đào Hoa không ngừng kể chuyện, một chút cũng không khiến người ta chán ghét, giọng nói của Đào Hoa rất êm tai, giống như chim sơn ca, líu lo vui nhộn, khiến tâm trạng người ta cũng theo đó mà vui vẻ lên.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến giờ Lưu đại phu đến thay thuốc.
Lưu đại phu gỡ miếng vải bông mỏng trên trán Giang Tiểu Hoa xuống, nhìn vết thương đã kết vảy, liền bôi thuốc mới lên, "Vết thương của Tiểu Hoa đã kết vảy rồi, không cần băng bó nữa, hiện tại trời nóng, để hở sẽ mau lành hơn, thuốc này bôi một ngày một lần, nhớ kỹ đừng để dính nước." Nói xong Lưu đại phu liền đưa một lọ sứ nhỏ cho Tôn thị.
Tôn thị hỏi: "Lưu đại phu, trán Tiểu Hoa như vậy có để lại sẹo không ạ?"
Thời đại này, nữ tử nếu trên da mà để lại sẹo, thì coi như là bị phá tướng, khó mà gả đi được.
"Tiểu Hoa còn nhỏ, lớn lên vết sẹo sẽ mờ dần, sẽ không để lại sẹo đâu." Lưu đại phu cười nói.
Tiết lão thái thái nghe nói sẽ không để lại sẹo thì rất vui mừng, không để lại sẹo là tốt rồi, "Lưu đại phu, hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Loại thuốc này hơi đắt, là ta trước đây mua ở Đồng Nhân Đường, hết bốn mươi đồng." Lưu đại phu nói.
Tiết lão thái thái nghe xong liền trở về phòng lấy tiền, bà lấy từ trong rương ra bốn mươi đồng đưa cho Lưu đại phu, Lưu đại phu nhận tiền rồi rời đi.
Buổi tối, Tiết lão thái thái vừa ngồi trên giường đất khâu đế giày vừa trò chuyện với Giang lão gia tử, "Mấy ngày nay Tiểu Hoa bị bệnh, trong nhà cũng tiêu tốn không ít bạc."
"Ta xem năm nay thu hoạch cũng khá, ước chừng sau khi nộp thuế còn lại được kha khá, đến lúc đó giữ lại một phần lương thực dùng trong nhà, số còn lại lấy một phần đi bán, giữ lại một phần không bán, xem năm sau tình hình thế nào đã." Giang lão gia tử ở bên cạnh nói.
Tổ tiên của Giang lão gia tử bọn họ từng trải qua năm tháng loạn lạc, đói kém, chạy nạn khắp nơi, nên luôn dặn dò con cháu đời sau trong nhà phải để dành lương thực, có lương thực trong tay, lòng mới không hoảng sợ. Không ngờ lời dặn dò ấy đến lúc quan trọng lại phát huy tác dụng lớn.
Tiết lão thái thái và Giang lão gia tử cứ thế mà câu được câu chăng trò chuyện.
Chớp mắt đã sắp đến mùa thu hoạch.
Ăn sáng xong, Giang lão gia tử xuống ruộng xem xét mùa màng, "Đại Dũng, các con ở nhà lấy nông cụ ra kiểm tra cẩn thận, cái nào cần sửa thì sửa đi, phải chuẩn bị trước." Nói xong, Giang lão gia tử liền đi ra khỏi sân.
"Vâng ạ." Giang Đại Dũng đáp lời, rồi cùng Giang Đại Khánh đi nhà kho lấy nông cụ. Trong nhà tổng cộng có ba bộ nông cụ, Giang Đại Dũng và Giang Đại Khánh khiêng nông cụ ra đặt giữa sân, cẩn thận kiểm tra, những cái cần đóng thêm sắt thì để riêng ra một bên, ngày mai mang ra tiệm rèn ở trấn trên sửa chữa, còn những cái nào có thể tự mình sửa được thì sửa ngay tại nhà.
Tiết lão thái thái lo xong việc nhà, liền đi đến nhà kho lấy ra một chồng bao bố bắt đầu kiểm tra từng cái một, những cái nào bị rách thì dùng vải thô vá lại. Những việc này đều phải chuẩn bị trước, nếu không đợi đến lúc thu hoạch sẽ không còn thời gian mà làm, bởi khi thu hoạch phải tranh thủ thời gian thu gom lương thực về nhà, nếu không gặp lúc trời trở gió trở trời, lương thực sẽ không thu hoạch được, thối rữa ngoài đồng, một năm vất vả coi như đổ sông đổ bể.
Tôn thị và Lưu thị, hai nàng dâu lo xong việc vườn tược cũng ra giúp Tiết lão thái thái vá bao bố. Giang Tiểu Hoa buồn chán ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhìn mọi người bận rộn trong sân.
Thấy ngày thu hoạch đã đến gần, buổi tối sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi hóng mát trong sân, Giang lão gia tử lên tiếng: "Mẹ xấp nhỏ, ngày mai lấy ít tiền ra phố chợ mua ít thịt về đi, hôm nay trưởng thôn vừa thông báo, ngày kia bắt đầu thu hoạch vụ mùa, nên chuẩn bị đồ ăn thức uống cho chu đáo. Lúc đó cả nhà đều phải xuống ruộng, con dâu cả và con dâu thứ thay phiên nhau nấu cơm, Tiểu Hoa thì không cần xuống ruộng, ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe."