Chương 7: Mẹ Đường hào phóng

Ba người ngồi xe tới rồi trung tâm thương mại, Đường Thập Bát rất hiếm khi đi dạo phố một chút đã bị hai mắt mê mẫn.

[Oa, trước kia mua sắm đều là người khác đưa tới, đây vẫn là lần đầu tiên tới trung tâm thương mại đi dạo.]

Đời trước hàng xa xỉ của nàng đều là người khác giao tới tận nhà, nàng bởi vì thân phận nên không tiện ra cửa, mới dưỡng thành thói quen lười biếng.

Tống Giai đau lòng chuyện nàng gặp phải trước kia, lôi kéo nàng liền vào cửa hàng châu báu.

“Thập Bát à, con muốn mua cái gì, đều có thể chọn đều có thể tuyển, mẹ tặng con.”

[Oa, mẹ thật hào phóng, thật lợi hại, không hổ là quý nữ hào môn!]

Tống Giai đang rất vui mừng vì Đường Thập Bát có thể khen bà, nhưng lại nghe nàng nói.

[Đáng tiếc ~ em gái nói mình mang trang sức khó coi, còn nói mình là là người tai tiếng, mang đồ vật quý trọng như vậy, người khác sẽ hiểu lầm mình được bao nuôi.]

[Kết quả, tự cô ta mua cho chính mình một đống lớn, còn mình cái gì cũng không mua được.]

Tống Giai cảm thấy Đường Tuyết Thanh làm việc có chút quá đáng.

Cho dù là con gái ruột đã trở lại, bà cũng sẽ đối xử tốt với con bé, không cần thiết cái gì cũng muốn đoạt lấy.

Con gái ruột suốt 18 năm qua vẫn luôn ở bên ngoài chịu khổ.

Con gái ruột nuôi 18 năm qua vẫn luôn được bọn họ che chở lớn lên.

Ngẫm lại, đều cảm thấy Đường Tuyết Thanh có chút không biết tốt xấu.

Bà lạnh mặt nói với Đường Tuyết Thanh.

“Không phải ba cho con một cái thẻ để con muốn mua cái gì thì tự mình mua sao?”

Đường Tuyết Thanh sắc mặt cứng đờ.

“Mẹ, trong thẻ kia đã không còn tiền.”

Tống Giai sắc mặt biến đổi.

Tấm thẻ mười triệu, cứ như vậy không còn.

Thấy sắc mặt mẹ không tốt, Đường Tuyết Thanh nhanh chóng giải thích.

“Con mua cho ba một cái bàn trà triều Thanh, cho nên tiêu hết rồi.”

[Cái gì mà triều Thanh, cái đó là hàng giả, tiền kia đã sớm bị cô ta dời đi, cô ta sẽ không bỏ tiền ra, chỉ biết vớt tiền từ trong nhà, chie hận không thể đem toàn bộ tiền của nhà họ Đường đều chuyển đi.]

[Chờ cô ta đào xong nhà họ Đường, nhà họ Đường liền phá sản rồi.]

Cái gì!

Tống Giai thân mình lảo đảo, được Đường Thập Bát giữ lại, thấy trong mắt nàng có một tia lo lắng, Tống Giai nhanh chóng đứng vững.

“Không có việc gì, con trước cứ chọn đi, mẹ mua cho con.”

Mặc kệ là thật là giả, Tống Giai đều bắt đầu cảnh giác lên.

Đường Thập Bát đành phải đi chọn hai kiện, dù sao cuối cùng cũng sẽ không mua cho nàng.

Nàng mới vừa cầm lấy thử xem, Đường Tuyết Thanh liền nói.

“Chị gái, dây chuyền không thích hợp với chị, trên người chị không có khí chất, loại này chỉ có đại minh tinh mới có thể đeo.”

Đường Thập Bát đành phải buông, lại lấy ra một cái nhẫn.

“Chị gái, cái nhẫn này nhìn giống như nhẫn cầu hôn, chị đeo sẽ bị hiểu lầm mất, fans còn tưởng rằng chị được bao nuôi.”

Đường Thập Bát kiên nhẫn lại xem lấy vòng ngọc ra xem.

“Chị gái, vòng ngọc này hình như có chút đắt á, người khác sẽ cho rằng chị là nhà giàu mới nổi mất, ba mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng, chị chọn lựa cái thích hợp đi.”

Tống Giai nhìn thoáng qua giá cả, mới năm trăm ngàn.

Đường Tuyết Thanh cư nhiên nói đắt, con bé ngày thường ăn mặc dùng, có cái nào không phải là thứ tốt nhất, quá kỳ cục rồi.

Tống Giai trực tiếp vung tay lên.

“Đem tất cả những thứ con bé vừa xem gói lại hết.”

Đường Tuyết Thanh ghen ghét đến hai mắt đều đỏ.

Dựa vào cái gì, vốn dĩ đều nên là của mình mà.

Đường Thập Bát ở trong lòng cười trộm.

[Cuối cùng mẹ mình cũng đáng tin cậy một hồi, chẳng qua ấy à, mẹ ruột của con ơi, hy vọng mẹ vĩnh viễn như vậy, bằng không con liền chịu khổ rồi. Đường Tuyết Thanh ghen ghét con có những trang sức này, không chiếm được, sẽ nghĩ cách hủy diệt.]

Tống Giai hỏi quầy: “Nếu là bể hỏng rồi thì phải làm sao?”

“Phu nhân, trong vòng một tháng, nếu như là bể hỏng, có thể trực tiếp tới đổi cái mới.”

Tống Giai vừa lòng gật đầu, đem túi đưa cho Đường Thập Bát cầm.

“Hỏng rồi liền lấy tới đổi, cùng lắm thì, hư một cái, mẹ mua cho con hai cái, hư ba cái, mẹ mua cho con một đống.”

Đường Thập Bát trong mắt có ngôi sao nhỏ.

[Cuối cùng mẹ ruột này của mình cũng không mắt mù, quả nhiên, mình cũng bị tiền tài ăn mòn, ai nha, có điểm ưu sầu.]