Chương 5

Hai bên đứng đối diện nhau, ở giữa là một người mặt đen uy phong nghiêm nghị đang cau mày, tú bà núp ở sau tên mặt đen đó không dám lên tiếng, hiển nhiên cả hai bên này bà đều không thể đắc tội.

Thẩm Thiên Họa ngước mắt nhìn về phía lão cha Thẩm, lúc này, ông cũng vừa vặn nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại nhanh chóng chuyển rời.

“Cha, đại ca thế nào rồi?” Thẩm Thiên Họa bình tĩnh đi về phía trước, cái khác thì không nói, riêng về phần diễn xuất thì cô vô cùng tự tin vào kỹ năng của mình.

Lão cha Thẩm lúc này như bị mắc kẹt, ông dừng lại, hất cằm kiêu ngạo, lớn tiếng nói: “Quản nó làm gì, đúng là đồ phá gia chi tử, đi dạo thanh lâu cũng có thể bị một tên tay sai đánh, thứ khốn nạn không có tiền đồ!"

Vương ngự sử đối diện tức giận chỉ vào lão cha Thẩm, khuôn mặt già nua tràn đầy dáng vẻ thư sinh tái mét, "Thẩm Thành Nghiệp, ngươi thân là mệnh quan triều đình, lại có thể... như vậy..."

lão cha Thẩm thờ ơ nói: "Liên quan đếch..."

"Cha, đại ca bị đánh ngất xỉu rồi, trước mắt phải nhanh đi gọi đại phu."

Thẩm Thiên Họa ngắt lời lão cha Thẩm, ngước mắt nhìn Vương ngự sử đang tức giận, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vương đại nhân, lệnh lang thoạt nhìn cũng không được khỏe, tốt nhất là ngài nên mời đại phu đến xem, tiền thuốc men Thẩm gia chúng ta sẽ chi trả. Thế nhưng lệnh lang vẫn luôn rất ngoan ngoãn, không thể so với đại ca lang thang quen thói nhà ta, chuyện này nếu bị mọi người biết, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của ngài."

Ngự sử ấy mà, quan trọng nhất là thể diện, nếu không thì làm sao có được tự tin đứng lên luận tội quan lại.

Sắc mặt Vương ngự sử không được tốt lắm, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai mắt mũi đang bầm tím, sau đó quay người nói: “Không cần đâu, chỉ mong Thẩm đại nhân hãy quản giáo hậu bối cho tốt, đừng để sau này không có người kế vị, trở thành trò cười của kinh thành!"

Lão cha Thẩm lười biếng trợn mắt, cho dù lão già này không có người kế vị thì cũng có liên quan gì đến ông ta chứ. Dù sao thì ông cũng đã có một chiếc áo khoác bông nhỏ mà không ai có thể sánh bằng!

Tiểu tử thối phía sau cả người nồng nặc mùi rượu, trên mặt đầy vết bầm tím, lão cha Thẩm cau mày, không kiên nhẫn nói: "Mau khiêng nó lên, về nhà!"

"Đợi đã!" Tên mặt đen vốn im lặng nãy giờ lúc này lên tiếng: "Thẩm đại nhân, tổn thất của Phiêu Hương Lâu..."

Lão cha Thẩm tối sầm mặt, bước nhanh hơn: "Không phải việc của ta, sao ngươi không đi tìm lão gì kia mà đòi? Ta không phải kẻ coi tiền như cỏ rác đâu! Này này này, nhanh lên, mau khiêng nó về nhà!"

Hả? Thẩm Thiên Họa hơi khựng lại, nước đi này của lão cha Thẩm có chút kỳ lạ...