Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Đi Theo Tiếng Lòng Ăn Dưa

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chị Doanh Đình?" Quý Dư Tích đợi một lúc lâu, thấy cô không động đậy, không khỏi kêu một tiếng.

Chu Doanh Đình ngẩng đầu lên, hoàn hồn từ trong suy nghĩ hỗn loạn. Cô làm bộ như không nhìn thấy, chỉ cầm lấy điều khiển từ xa, ấn vào rèm cửa sổ, rèm cửa sổ từ từ khép lại.

Vẫn không có ai.

Quý Dư Tích có hơi nản lòng, chẳng lẽ mình đoán sai rồi?

Chu Doanh Đình tiếp tục giới thiệu: "Thiết kế khéo léo nhất của căn phòng này chính là cái cửa sổ này. Ánh sáng bên ngoài quá tối nên có thể em không phát hiện ra, nó thật ra là một cánh cửa dẫn ra ban công."

Quý Dư Tích đứng gần cửa sổ, cẩn thận quan sát, đúng là như thế thật.

Cậu khen ngợi nói: "Ý tưởng của chị thật tinh tế, quả thật em không nhận ra."

Cậu nói xong, vươn tay muốn đẩy cánh cửa sổ này ra.

[Có khi nào trốn ở ban công không ta?]

"Doanh Đình." Phương Vinh Bác đứng ở cửa thấp giọng gọi.

Chu Doanh Đình và Quý Dư Tích đồng thời quay đầu lại, Phương Vinh Bác lại nói: "Khóa cửa sổ bị hỏng tạm thời không mở ra được."

"Ồ, thật đáng tiếc..." Quý Dư Tích thu tay lại, lui hai bước.

Phương Vinh Bác mỉm cười, còn nói: "Thời gian không còn sớm, anh vừa đặt một nhà hàng, chúng ta mời cả nhà Chủ tịch Quý cùng với bà Quý ăn tối đi."

"Không cần phiền như vậy đâu." Quý Dư Tích quay đầu lại nhìn thoáng qua về phái cửa sổ một lần nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đang ở ban công, thật sự là đáng tiếc.

Nghĩ như vậy, Quý Dư Tích nói thêm: "Hôm nay lúc đi ra ngoài, em chưa nói với dì Phương là ăn cơm ở bên ngoài, chỉ sợ trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, nếu không về nhà ăn sẽ lãng phí lắm."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Phương Vinh Bác, mời: "Hôm nay đã làm phiền bác sĩ Phương rất lâu, nếu bác sĩ Phương đồng ý, hay là cùng chị Doanh Đình đến nhà em ăn bữa cơm nhé."

"Không cần đâu, hôm khác nhất định anh sẽ mời mọi người một bữa." Phương Vinh Bác mỉm cười.

Chu Doanh Đình cũng nói: "Tối này không được rồi sáng mai tụi chị còn phải đi làm, nên không thể đi tới đi lui được."

Cô đi ra ngoài, dường như muốn tìm mẹ Quý để nói chuyện.

Quý Dư Tích cũng không tiện nán lại trong phòng ngủ, vì thế đi ra ngoài theo.

Loanh quanh một vòng cũng không thu hoạch được gì, Quý Dư Tích có chút bất mãn, Quý Dư Thận đành đề nghị về nhà.

Chu Doanh Đình nghe thấy thế mặc áo khoác vào, muốn đưa bọn họ xuống lầu. Mẹ Quý liên tục khuyên cô không cần ra ngoài, cô vẫn không nghe, vì thế cả đám người đi thang máy xuống.

Phương Vinh Bác mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, ngay sau đó, hắn ta bước một bước xông vào trong nhà.

Sau đó nhìn thấy Tiểu Ngô ló đầu ra từ cửa phòng ngủ.

Phương Vinh Bác tiện tay đóng cửa lại, Tiểu Ngô chạy ra ôm chặt lấy hắn ta, cánh tay còn run nhè nhẹ: "Vừa rồi thật sự làm em sợ muốn chết, tim cũng muốn nhảy ra ngoài luôn ý."

Phương Vinh Bác: "Đi ra ngoài trước, cô ta sẽ quay lại ngay."

Hai người ôm nhau bước ra ngoài. Ngay sau đó, Phương Vinh Bác đẩy Tiểu Ngô vào cầu thang, ôm eo mà bắt đầu hôn.

Hai người loajg choạng đi xuống nửa tầng, Phương Vinh Bác lại đè cô ả vào tường, bắt đầu vén váy lên.

Tiểu Ngô có chút cạn lời: "Sợ tới nỗi mềm xèo rồi mà còn."

Phương Vinh Bác nói: "Không có, không tin em sờ đi."

Tiểu Ngô: "...Vậy cũng chưa chuẩn bị, túi của em còn ở nhà anh không thể lấy ra được."

Phương Vinh Bác: "Anh có mang theo, mới nhặt từ phòng ngủ."

Hắn ta lấy chiếc ba con sói đã xé từ trong túi ra.

Tiểu Ngô hết hồn, vội hỏi: "Vậy cô ta không phát hiện ra đấy chứ?"

Bàn tay của Phương Vinh Bác bận rộn không ngừng, song vẫn có thể bớt chút thời gian trả lời cô ả: "Nếu như phát hiện thì cô ta đã làm ầm lên rồi, làm sao có thể bình tĩnh như vậy."

Ở bãi đậu xe dưới hầm, những người khác đều đã lên xe hết rồi.

Chu Doanh Đình siết chặt tay của mẹ Quý, giọng có hơi run: "Dì, có thể Phương Vinh Bác đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi."

Chuyến đi hôm nay không có ích gì, vốn dĩ mẹ Quý đang suy tính phải làm sao để cứu cả nhà Viện trưởng Chu, bỗng nghe Chu Doanh Đình nói câu này bèn bày ra vẻ mặt bất ngờ. Ngay cả bé Tích cũng không thể chứng minh được Phương Vinh Bác nɠɵạı ŧìиɧ, vậy mà chính Chu Doanh Đình lại phát hiện được.

Bà vội nói: "Con đừng vội, cứ từ từ mà nói."

Chu Doanh Đình nói: "Anh ta với Tiểu Ngô có gì đó mờ ám, nói Tiểu Ngô tới đưa tài liệu nhưng con cảm thấy có thể không phải thế."

Còn làm thế nào để phát hiện ra chuyện vụиɠ ŧяộʍ này, quả thực cô không nói ra được.

Mẹ Quý thầm suy đoán có thể sẽ phát hiện ra manh mối gì đó từ chỗ phòng ngủ, thế là nắm chặt tay của cô rồi hỏi: "Vậy con định làm thế nào?"

Chu Doanh Đình rối như tơ vò: "Con không biết."

Vừa nãy khi ở trong nhà cô đã cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, sau khi gỡ bỏ được mối nghi ngờ cô theo bản năng không muốn vạch trần chuyện này ngay lập tức, lại càng sợ khi ở cùng với Phương Vinh Bác.

Mẹ Quý duỗi cánh tay còn lại vỗ vỗ sau lưng trấn an cô: "Đây không phải là chuyện nhỏ, con đừng làm ra chuyện ngớ ngẩn."

Chu Doanh Đình miễn cưỡng gật đầu, đáp: "Con biết rồi, con sẽ không gây gổ ầm ĩ với anh ta, phải tìm được chứng cứ trước đã."

Mẹ Quý: "..."

Con bé ngốc này, nó đã chuốc thuốc hạ độc con rồi, con lại còn đi tìm chứng cứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »