Ngay sau đó, anh ấy cất tiếng, hỏi Chu Doanh Đình: "Doanh Đình, có tiện tham quan khắp nơi một chút được không?"
Động tác rửa trái cây của Phương Vinh Bác ngay lập tức dừng lại, dựng thẳng lỗ tai nghe Chu Doanh Đình trả lời: "Đương nhiên được ạ, nhà bọn em trang hoàng thật ra rất bình thường. Chú dì, mọi người tham quan thoải mái nhé."
Quý Dư Tích lập tức đứng lên, cười nói: "Chị Doanh Đình, em có thể tham quan phòng ngủ không, em đang định thay đổi phòng ngủ của mình, nhưng trước mắt vẫn chưa biết nó sẽ trông như thế nào."
Cậu nhắc nhở Chu Doanh Đình. Chu Doanh Đình nhớ đến phong cách phòng của Quý Dư Tích, che miệng cười khẽ: "Cũng đúng, phòng ngủ theo phong cách hoàng tử bé của em quả thật nên thay đổi lại một chút, nếu không không thể nào đưa con gái đến nhà chơi."
Quý Dư Tích: "..."
Em muốn cứu chị, tại sao chị lại công kích cá nhân vậy chớ?
Căn phòng theo phong cách hoàng tử bé kia được sửa sang lại dựa trên phòng trẻ em của cậu khoảng năm năm trước, Quý Dư Tích rất thích nó và cũng không có ý định sửa sang lại.
Quý Dư Thận quay đầu, ho nhẹ một tiếng, kìm khóe môi, sau đó quay người nói: "Để anh đi chung với bé Tích, anh cũng muốn biết bé Tích muốn thay đổi phong cách phòng ngủ như thế nào?"
Lại là một chuyện cười của mình.
Quý Dư Tích hừ thầm một tiếng, cất bước đi về phía phòng ngủ.
Chu Doanh Đình và Quý Dư Thận một trái một phải đi theo cậu.
Phía sau chính là cha Quý mẹ Quý, bọn họ không lên tiếng, lén lút đi theo ăn dưa.
Phương Vinh Bác vội vã bưng đĩa trái cây đi ra, áy náy nói: "Chuyện là... phòng ngủ chính có thể không tiện lắm, vừa rồi con mới ngủ trong đó một lát, phòng vẫn chưa dọn dẹp."
Mọi người nghe vậy đồng loạt dừng bước, nhìn về phía hắn ta.
Quý Dư Tích thầm nhủ trong lòng:
[Quả nhiên phòng ngủ có mờ ám, vậy tôi đây không thể không vào rồi.]
Cậu ỷ vào nhỏ tuổi nhất, bèn trông mong nhìn Chu Doanh Đình, cố gắng giả bộ đáng thương: "Chị Doanh Đình, em nhìn một xíu thôi mà, sẽ không làm lộn xộn đồ đạc đâu."
Dù sao cậu cũng coi như là em trai mình dõi theo từ nhỏ đến lớn, Chu Doanh Đình nào nỡ để cho cậu hi vọng rồi thất vọng, lập tức quay đầu nói với Vinh Bác: "Tiểu Tích cũng như em trai chúng mình, không sao."
Phương Vinh Bác lại không từ bỏ, lại chuyển ánh mắt sang mấy người khác của nhà họ Quý.
Quý Dư Thận bị hắn ta nhìn chằm chằm trong vài giây, bỏ cuộc trước: "Nếu không tiện vậy để bé Tích tự xem đi, anh đến tham quan phòng khác."
Cha Quý mẹ Quý tuy rằng không muốn, nhưng rốt cuộc vẫn cần thể diện, vì thế cũng chuyển hướng, đi theo Quý Dư Thận.
Chu Doanh Đình bèn mở cửa phòng ngủ chính, làm ra vẻ lịch sự của một quý ông, mời Quý Dư Tích vào: "Mời vào, hoàng tử bé của chị."
Quý Dư Tích hơi dừng lại, có chút xấu hổ, thật muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng bởi vì chắc chắn bé ba đang trốn ở trong phòng ngủ, cậu nhắm mắt lại, kìm nén bản năng, cất bước bước vào.
Trên giường đúng là khá lộn xộn, nhưng vẫn không đến mức không thể để người khác nhìn thấy. Phương Vinh Bác không muốn cho bọn họ vào, thì càng có vẻ khả nghi.
Quý Dư Tích nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua tủ quần áo, thầm nghĩ:
[Giấu trong tủ hả ta?]
Khóe mắt của cậu thấy Phương Vinh Bác nhìn về phía bên này, bèn giơ tay nắm một cánh cửa của tủ quần áo, hỏi: "Doanh Đình, sao chị không thiết kế phòng thay đồ mà chỉ dùng một tủ quần áo thôi thế? Loại kéo đẩy này dùng tốt lắm ạ?"
Cậu đẩy một cái, thế nhưng không đẩy ra.
Chu Doanh Đình giải thích: "Điều này phải xem nhu cầu cá nhân, chị và Tiểu Phương đều không có nhu cầu nhiều về vật chất, lại thích tối giản, cho nên tủ quần áo là đủ dùng rồi. Em không mở ra được sao?"
Cô cảm thấy kỳ lạ, bước lên dùng sức đẩy.
Cửa tủ quần áo mở ra, mấy chiếc áo khoác treo bên trong nhìn không sót gì.
"Hóa ra là hai bên có thanh nam châm, bảo sao em không thể đẩy chúng ra."
Quý Dư Tích khen ngợi thiết kế của tủ quần áo, lại tiện tay mở một cánh tủ khác ra nhìn, bên trong không có ai.
Cậu lại nhìn thoáng qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa sổ, thầm nghĩ:
[Chẳng lẽ là giấu ở phía sau rèm cửa?]
Quý Dư Tích vòng qua cuối giường, đi vài bước về phía rèm cửa sổ, khen ngợi: "Chị Doanh Đình chọn rèm cửa đẹp quá, rất hợp với giấy dán tường, chắc hẳn chị đã chọn rất cẩn thận, em có thể mở ra xem một chút không?"
"Được chứ, rèm cửa được lắp thanh trượt tự động, để chị tìm điều khiển từ xa."
Ánh mắt cô quét một vòng trong phòng, thấy được điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, lập tức đi qua lấy.
Có điều ngay khi vừa cúi đầu xuống, cô lại nhìn thấy một cái bao ba con sói đã bị xé, rơi ở bên trong tủ đầu giường.
Tim Chu Doanh Đình lập tức đập nhanh, sao có thể?
Một tuần này hai người làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, nên chưa từng ngủ chung giường. Trong phòng được dọn dẹp mỗi ngày, vị trí này cũng không phải rất bí mật, nếu như rơi từ trước đó, chắc chắn là cô sẽ phát hiện ra.
Vậy là nó rơi vào hôm nay?
Tiểu Ngô tới đưa tài liệu thật sao?
Chu Doanh Đình không khỏi bắt đầu nghi ngờ.
Nghi ngờ giống như một hạt giống, một khi đã được trồng, nó sẽ bắt đầu bén rễ. Trong đầu Chu Doanh Đình hiện lên rất nhiều hình ảnh, rõ ràng lần nào cô nảy sinh nghi ngờ, đều bị dăm ba câu của Phương Vinh Bác xua tan.
Phương Vinh Bác thật sự trong sạch vô tội ư?