Chương 20

"Chú dì, không cần thay giày đâu ạ, trong nhà khá bừa bộn, mọi người cứ thoải mái ngồi đi."

Là giọng của Chu Doanh Đình, hình như còn dẫn theo người khác về.

Người phụ nữ căng thẳng nắm lấy cánh tay Phương Vinh Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như đều biến dạng, giọng cũng khẽ run: "Sao cô ta lại về?"

Phương Vinh Bác dừng lại, động tác nhanh chóng kéo quần áo lên mặc vào người, còn không quên trấn an nói: "Đừng hoảng, anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo tử tế rồi trốn trước đi." Hắn ta chỉ vào tủ quần áo

Người phụ nữ sợ tới mức bàn tay run rẩy, một hồi lâu vẫn không mặc quần áo được.

Phương Vinh Bác cài xong nút áo cuối cùng, quay đầu cúi người hôn lên môi cô ả một cái, mới nói: "Đừng sợ, có chồng đây rồi."

Hắn ta lập tức bước ra khỏi phòng ngủ, cố ý cao giọng gọi: "Doanh Đình, em về rồi?"

Tiếp theo, hắn ta nhìn thấy trong phòng đầy người của nhà họ Quý, càng giật mình hơn: "Chủ tịch Quý, bà Quý, mọi người đến rồi, Doanh Đình không báo trước cho con một tiếng, khiến con thiếu lễ phép như vậy, thật sự xin lỗi."

Chu Doanh Đình pha xong một bình trà, đang bưng nó đi tới, nhìn thấy hắn ta, cũng có chút hơi ngạc nhiên: "Em còn tưởng rằng anh không có ở nhà. Không phải anh có hẹn với bạn sao?"

Phương Vinh Bác thuận miệng nói: "Bạn anh tạm thời có việc, hẹn hôm khác. Trái lại là em đó, chẳng phải nói đi mua sắm à, sao lại dẫn cả nhà Chủ tịch Quý về nhà?"

Hắn ta nhìn mấy người của nhà họ Quý, vẻ mặt bình thường.

Mẹ Quý cười nói: "Nhà dì không mời tự đến, Tiểu Phương đừng trách con bé. Thật ra dì vừa vào cửa đã phát hiện con có ở nhà rồi, nha đầu Doanh Đình này sơ ý, không để ý đấy thôi."

Bà chỉ chỉ tủ giày bên kia, nói: "Ở đó có đôi giày của con kìa."

Quý Dư Tích liếc mắt một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh ra:

[Mắt của mẹ đỉnh thật sự, nhìn thoáng qua đã thấy túi xách của con giáp thứ mười ba liền.]

Trên tủ giày có một chiếc túi nhỏ được đặt ngay ngắn, đúng là thứ mà người phụ nữ đã mang theo khi bước vào.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều dời đi theo.

Phương Vinh Bác ồ một tiếng, đi tới cầm lấy túi xách nhìn thử, hỏi Chu Doanh Đình: "Đây không phải là túi của em à?"

Chu Doanh Đình lắc đầu: "Không phải, em không có cái túi nhỏ nào như vậy."

Vẻ mặt của cô cũng hiện lên vài phần khác thường, phong cách túi xách này khá trẻ trung, cũng không phù hợp với địa vị của mẹ Quý, đương nhiên không thể nào là của mẹ Quý.

Trong nhà đột nhiên xuất hiện một cái túi xách nữ, không phải cô không nghi ngờ.

Phương Vinh Bác tiện tay đặt chiếc túi lại chỗ cũ, hời hợt nói: "Đó chắc là của Tiểu Ngô, vừa rồi cô ấy đến đưa một tài liệu cho anh, có lẽ khi rời đi quên mất, ngày mai em đi làm mang qua cho cô ấy đi."

Lời này vừa nói ra, Quý Dư Tích thậm chí có chút bội phục hắn ta.

[Nói dối mặt không đổi sắc luôn, trâu bò quãi, với tố chất tâm lý này chẳng trách có thể gϊếŧ vợ.]

Mẹ Quý thấy hắn ta thản nhiên như vậy, cũng nghi ngờ có khi nào bé ba đã đi rồi không. Nhưng nghe đứa con út nói như vậy, không nhịn được sau lưng ớn lạnh.

Nếu như con trai út nói là thật, vậy Phương Vinh Bác này thật sự quá bình tĩnh, quá máu lạnh.

Chu Doanh Đình có hơi mất hứng: "Có tài liệu gì nhất định phải đưa đến tận nhà. Nếu tìm anh, vậy anh chịu trách nhiệm luôn đi, tại sao lại bảo em mang đến cho cô ấy?"

Phương Vinh Bác đi tới choàng tay qua vai cô, cười nói: "Em ghen à? Anh mang qua thì sao được, người khác lại cho rằng anh và cô ấy gì đó, vô duyên vô cớ tăng thêm hiểu lầm."

Quý Dư Tích lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ:

[Cũng không phải có chút gì thôi đâu, không chừng con giáp thứ mười ba đó còn đang ở trong phòng nha.]

Cậu xấu tính gọi chị Doanh Đình, nói: "Chị Tiểu Ngô chắc chắn không nhớ ra túi xách của mình để ở nhà chị, hay là chị Doanh Đình gọi điện thoại cho chị ấy nói một tiếng, tránh chị ấy sốt ruột."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Phương Vinh Bác đã khẽ thay đổi, tầm mắt của hắn ta giống như một con rắn u ám, dán ở trên người Quý Dư Tích.

"Tiểu Tích nói đúng." Tuy rằng Chu Doanh Đình không vui lắm, nhưng cũng cảm thấy Quý Dư Tích nói có lý, bèn lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Tiểu Ngô.

Tất cả người nhà họ Quý đều nhìn chằm chằm vào Phương Vinh Bác, nếu điện thoại di động vang lên trong phòng ngủ, thật đúng là quá kí©h thí©ɧ.

Nhưng thật đáng tiếc.

Khi tiếng chuông truyền ra từ trong túi xách, những người đang có mặt trong phòng, ngoại trừ Chu Doanh Đình đều thở dài một hơi.

"Nguy rồi." Chu Doanh Đình cúp điện thoại, nói với Vinh Bác: "Cô ấy đi bao lâu rồi? Làm sao cô ấy có thể bắt xe mà không có điện thoại di động?"

"Đã nửa tiếng rồi, anh không để ý nữa, hình như cô ấy lái xe tới, dù sao ngày mai mang qua cho cô ấy là được rồi..." Phương Vinh Bác thuận miệng bịa ra lời nói dối: "Đừng lo lắng, nếu cô ấy sốt ruột nói không chừng sẽ quay lại lấy."

Phương Vinh Bác nói xong, dứt khoát xoay người đi vào trong tủ lạnh tìm trái cây, rửa trái cây, cắt trái cây, để lại một bóng dáng bận rộn.

Quý Dư Tích nói trong lòng: [Nếu như lúc này yêu cầu tham quan nhà mới, không biết Phương Vinh Bác có phản ứng gì nhờ?]

Quý Dư Thận liếc mắt nhìn cậu, thầm nghĩ - Em xấu xa quá đấy.