Chương 19

Trong lòng mẹ Quý hơi rục rịch, vội vàng hỏi Chu Doanh Đình: "Hôm nay Tiểu Phương có đi làm không? Sao không đến đây cùng con?"

Chu Doanh Đình mỉm cười nắm lấy cánh tay của bà, nói: "Anh ấy không đi làm. Phụ nữ chúng ta đi mua sắm mà đưa theo một người đàn ông thì cũng không tiện mà."

Lấy cớ đi mua sắm là mấy ngày hôm trước mẹ Quý thuận miệng nói, được Viện trưởng Chu chuyển lời, hôm nay Chu Doanh Đình thật sự đến thăm nhà cùng với nhiệm vụ này.

Lúc này nghe mẹ Quý nhắc tới Phương Vinh Bác, vẻ mặt của cô mang theo vài phần ngượng ngùng, dừng một chút, lại giải thích nói: "Chủ yếu là hôm nay Tiểu Phương có hẹn với bạn bè, nếu không con khẳng định sẽ kéo anh ấy đến làm chân sai vặt rồi ạ."

Mẹ Quý vỗ vỗ tay cô, âm thầm quan sát vẻ mặt đứa con út. Thấy thằng bé hơi bĩu môi, biết ngay Phương Vinh Bác hẹn bạn chỉ sợ là giả, dan díu với con giáp thứ mười ba mới là thật.

Nghĩ đến đây, sao bà còn tâm trạng nào đi mua sắm với Chu Doanh Đình nữa chứ. Sau khi suy nghĩ một lát, bà lại nói: "Nhắc tới mới nhớ, Doanh Đình, hai đứa kết hôn chuyển nhà mới nhưng dì vẫn chưa tham quan, không biết có tiện đến tham quan một chút được không?"

Nếu như chuyến tới thăm ngẫu hứng có thể phá vỡ chuyện vụиɠ ŧяộʍ giữa Phương Vinh Bác và người thứ ba, thì sự việc sẽ dễ giải quyết.

Quý Dư Tích giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

[Mẹ thật thần thánh!]

Cha Quý hiểu được tâm tư nhỏ của mẹ Quý, lập tức nói: "Đúng đúng đúng. Doanh Đình, cả nhà chú đều muốn đến tham quan nhà mới của con. Nếu như có thể, bây giờ chúng ta xuất phát luôn, tham quan xong cũng tiện thể ăn tối."

Ăn dưa phải tranh thủ sớm, lát nữa bên kia xong việc chẳng phải đi qua đi lại vô ích sao.

Quý Dư Thận cũng nói: "Phải đấy Doanh Đình, chọn ngày không bằng gặp ngày, em thấy hôm nay có tiện không?"

Chu Doanh Đình giật mình nhìn người nhà họ Quý trong phòng này, cảm thấy kỳ lạ sao bọn họ lại đột nhiên có hứng thú với nhà mới của mình. Tuy nhiên, việc nhỏ như đến thăm nhà này, cũng không có gì phải từ chối. Hơn nữa nhà họ Quý đối với nhà bọn họ mà nói, thân thiết còn hơn cả người thân, đương nhiên không có gì là không thể.

Chu Doanh Đình cười khúc khích gật đầu: "Vâng, đương nhiên là tiện rồi. Có điều nhà của em có lẽ hơi lộn xộn, bình thường em bận rộn đi làm không có thời gian dọn dẹp."

***

Cùng lúc đó, Phương Vinh Bác và một người phụ nữ vừa bước vào nhà. Cửa vừa đóng lại, hắn ta lập tức ôm chầm người phụ nữ, đè cô ả lên cửa hôn. Người phụ nữ thì ném túi xách trong tay xuống, một tay đặt trên vai hắn ta, bàn tay còn lại xuyên qua tóc hắn ta.

Sau một lúc, hai người hơi có chút thở hổn hển, người phụ nữ cười khẽ hỏi: "Cô ta đâu?"

Phương Vinh Bác lưu luyến liếʍ liếʍ môi cô ả, rồi mới trả lời: "Đi mua sắm với bà Quý rồi."

Dứt lời, bắt đầu cởi nút áo của cô ả.

Người phụ nữ hơi tránh né, sẵng giọng: "Đừng vội như vậy chứ, có gì thì vào phòng đi, chẳng may cô ta trở về, quần áo đầy đất thì anh phải giải thích thế nào?"

Động tác trên tay của Phương Vinh Bác ngừng lại, rồi lại vùi đầu hôn một hồi, mới không yên lòng nói: "Sợ gì chứ, cô ta không về sớm như vậy đâu. Hiếm lắm mới có cơ hội nịnh bợ nhà họ Quý, sao cô ta có thể bỏ qua được chứ."

Nhưng mà cuối cùng hắn ta cũng có chút kiêng dè, cánh tay ôm ngang người phụ nữ đi về phía phòng ngủ.

Người phụ nữ khẽ kêu một tiếng, đấm lên vai hắn ta một cái, sau đó ôm lấy cổ của hắn ta.

Khi vào phòng ngủ rồi, trái lại hai người cũng không vội vàng, nhàn nhã nói chuyện.

Người phụ nữ vuốt mặt Phương Vinh Bác, than thở: "Khuôn mặt này của anh đẹp trai chết đi được, nha đầu chết tiệt Chu Doanh Đình thật là có phúc."

Phương Vinh Bác: "Em cũng không kém."

Người phụ nữ liếc hắn ta một cái, nói: "Sao có thể giống nhau được, loại quan hệ này của chúng ta tóm lại không lâu dài. Nói không chừng ngày nào đó em chán, hoặc là anh chán, có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Em cũng không tin anh cam lòng ly hôn với cô ta."

Phương Vinh Bác ậm ờ nói: "Anh sẽ không ly hôn với cô ta, cũng giống như em cũng sẽ không ly hôn."

Người phụ nữ hừ nói: "Vậy cũng được, ra ngoài giữ thể diện cho nhau là được."

Phương Vinh Bác: "Cho nên anh nói em không cần phải ghen, vui vẻ ngày nào hay ngày nấy."

Không ngờ, người phụ nữ vừa nghe thấy câu này, mùi dấm càng nồng hơn, lại nói: "Anh cho rằng em ghen với Chu Doanh Đình á. Chứ chẳng phải do anh vụиɠ ŧяộʍ hết con này tới con khác trong khoa, đừng tưởng rằng em không biết. Em cũng không có mù giống Chu Doanh Đình, cái gì cũng không thấy."

Phương Vinh Bác không thích nghe lời này, cúi người chặn miệng cô ả lại.

Một lúc sau người phụ nữ mới nói: "Em sợ anh bị lộ thôi. Dù sao cũng ở dưới mí mắt của Viện trưởng và Chu Doanh Đình, anh còn to gan như thế."

Phương Vinh Bác nói: "Người to gan sẽ tận hưởng cuộc sống trước. Anh còn không sợ, em sợ cái gì?"

Hắn ta xé một cái ba con sói, đang chuẩn bị đeo vào, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.