Phương Vinh Bác rất đẹp trai, mặc áo blouse trắng khiến hắn ta trông trẻ trung và tài giỏi hơn, cặp kính gọng vàng khiến hắn ta lịch sự hơn. Làm sao một người đàn ông như vậy lại có thể gϊếŧ vợ mình được chứ?
Người nhà họ Quý không thể tin được. Đáng tiếc, bé Tích bộc lộ tiếng lòng, độ tin cậy là một trăm phần trăm, không phải do bọn họ không tin. Nói cách khác, nam bác sĩ khoa phụ sản này thật sự là kẻ điên gϊếŧ vợ.
[Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ xem mặt được, đàn ông càng đẹp trai càng biết lừa người.]
Quý Dư Tích nhìn chằm chằm vào Phương Vinh Bác mấy lần.
Đầu óc của bọn họ đều đang hoạt động, còn Viện trưởng Chu với tư cách là người nhà của người bị hại hiển nhiên không biết gì cả.
Lúc này đối diện với Phương Vinh Bác khẽ mắng: "Nói bao nhiêu lần rồi, ở bệnh viện phải gọi chức vụ của cha."
"Xin lỗi, Viện trưởng Chu, đột nhiên con quên mất." Phương Vinh Bác biết nghe lời phải.
Viện trưởng Chu dẫn hắn ta qua, giới thiệu với người nhà họ Quý: "Chủ tịch Quý, bà Quý, đây là con rể của tôi, lúc hôn lễ hai người đã từng gặp rồi."
Có thể cha Quý mẹ Quý vẫn đang trong cú sốc, không ai lên tiếng.
Viện trưởng Chu có hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, dặn dò Phương Vinh Bác: "Con đến nam khoa gọi..."
Ông ấy không biết tên nam bác sĩ to gan kia, vì vậy quay lại lườm Trường khoa Vương. Trưởng khoa Vương lập tức bổ sung: "Tần Vạn."
Viện trưởng Chu nói tiếp: "Con đến nam khoa gọi Tần Vạn đến đây, cứ nói con tìm cậu ta có việc."
Phương Vinh Bác có chút bất đắc dĩ nhìn Viện trưởng Chu. Viện trưởng Chu khẽ hất cằm, Phương Vinh Bác đáp một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Cha Quý mẹ Quý lấy lại tinh thần, có chút mất tự nhiên nhìn Viện trưởng Chu.
Viện trưởng Chu quen biết với nhà họ Quý mấy chục năm, từ khi Viện trưởng Chu còn đi học đến khi thành gia lập nghiệp, rồi đến khi con gái lớn lên kết hôn, cha Quý xem như là luôn dõi theo từng bước.
Con gái của Viện trưởng Chu tên là Chu Doanh Đình, ngoan ngoãn nghe lời, cha Quý mẹ Quý cũng rất thích cô. Không ngờ tới sẽ bị chồng gϊếŧ, chuyện này bọn họ không đành lòng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút lo lắng.
Cha Quý hỏi: "Viện trưởng Chu, con rể cậu là người ở đâu?"
Vừa rồi Viện trưởng Chu có lòng giới thiệu con rể cho cha Quý, mẹ Quý, nhưng bởi vì khϊếp sợ nên không nói nên lời. Lúc này lại hỏi tới, ngược lại làm cho Viện trưởng Chu không hiểu ra sao. Nhưng mà vẫn trung thực trả lời: "Là đồng hương của tôi, xuất thân nghèo khó giống tôi. Nhưng đứa nhỏ này giỏi hơn tôi, toàn bộ học phí đều dựa vào chính mình giải quyết, lúc con gái tôi học nghiên cứu sinh thì quen nó."
Nói xong những lời này, ông ấy lại nhận thấy không ổn, vội tránh hiềm nghi nói: "Chủ tịch quý, chuyện nó thi vào bệnh viện của chúng ta trước đó tôi không biết. Là sau thời hạn công bố, con gái tôi đưa nó về nhà tôi mới biết. Chuyện này tôi đã báo cáo với ngài."
Cha Quý nhớ mang mánh hình như là có một chuyện như vậy, nhưng mà điểm chú ý của ông nằm trên người Phương Vinh Bác, vì vậy lại hỏi: "Vậy trong nhà cậu ta còn có những ai?"
Viện trưởng Chu nói: "Còn cha mẹ của nó, đều ở quê nhà. Doanh Đình vốn định đón hai ông bà đến thành phố D ở chung, nhưng hai vị thông gia ở không quen, sống chết không chịu. Thật ra có gì đâu, tôi cũng là người đi ra từ thôn nhỏ trên núi, nếu không có Chủ tịch Quý giúp đỡ tôi, tôi cũng không có ngày hôm nay."
Ông ấy cũng không kiêng dè nhắc đến xuất thân của mình trước mặt mọi người, luôn giữ sự giúp đỡ trong những năm qua của cha Quý ở trong lòng, là một người tốt thẳng thắn.
Quý Dư Tích thở dài một hơi, thầm nhủ:
[Đáng tiếc Phương Vinh Bác không nghĩ như vậy. Anh ta hận nhất là xuất thân của mình, cho rằng mình giỏi giang hơn người, nếu có vạch xuất phát cao hơn, thì bây giờ đã bay xa, làm sao có thể làm bác sĩ cỏn con ở một bệnh viện được chứ.]
Nhà họ Quý nghe xong lời này, đột nhiên đều im lặng.
Mẹ Quý và cha Quý trao đổi một ánh mắt, họ đều hiểu, nếu như đã biết chuyện này rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Mẹ Quý thay đổi góc độ thăm dò, bà hỏi: "Hôm nay Doanh Đình không đi làm sao?"
Chu Doanh Đình cũng là bác sĩ phụ sản. Bọn họ tới đây rất lâu rồi, nếu như Chu Doanh Đình có đi làm, nhất định sẽ tới chào hỏi.
Viện trưởng Chu cười giải thích: "Tối hôm qua con bé trực ca đêm, sáng nay mới về, bà Quý nếu nhớ nó, để tôi nói con bé khi nào nghỉ sẽ đến nhà thăm hỏi."
Mẹ Quý nặn ra một nụ cười, nói: "Vậy thì tốt rồi, để con bé đi dạo phố cùng tôi, vẫn là con gái tốt hơn, mấy đứa nhà tôi không có ai thân thiết."
Đang chờ Phương Vinh Bác dẫn người trở về, Quý Dư Thận lại bỗng nhiên nói: "Cha, mẹ, chúng ta ở chỗ này sẽ làm chậm trễ công việc của bọn họ. Nếu đã hiểu rõ mọi chuyện, hay là chúng ta về trước đi, chuyện còn lại giao cho Viện trưởng Chu xử lý."
Viện trưởng Chu sửng sốt, vội nói: "Tổng giám đốc Thận yên tâm, tôi nhất định xử lý thỏa đáng."
Cha Quý mẹ Quý hơi bất ngờ nhìn qua Quý Dư Thận, Quý Dư Thận gật đầu với bọn họ, vì thế người nhà họ Quý tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Cho đến khi lên xe, mới nghe Quý Dư Thận nói: "Nguyên Tử Tịch mang theo cha mẹ lên chương trình."
Có lẽ là bởi vì chuyện bị lộ, nhà họ Nguyên muốn cứu vớt một chút, vì thế Nguyên Tử Tịch và cha mẹ nhận một talk show, suốt đêm sản xuất rồi tung ra. Đại loại là nhà họ Quý rất hài lòng với Nguyên Tử Tịch, Quý Dư Thận cũng rất yêu vợ, thường xuyên tặng quà cho cô ta. Video này nhà họ Nguyên đã mua quảng cáo, các bình luận đều là ghen tị tình yêu của gia đình thượng lưu.
Người nhà họ Quý xem xong video, đều cạn lời.