Chương 14

Nguyên Tử Tinh cúi đầu, sắc mặc xám xịt, cô ta nhỏ giọng nói: "Lúc ấy Tử Tịch có kết quả trước, tôi phát hiện cả đời này cô ấy rất khó có thai, nên lén đến nam khoa hỏi kết quả của Tổng giám đốc Thận, biết được Tổng giám đốc Thận không có vấn đề gì. Tôi lo lắng Tổng giám đốc Thận bởi vì chuyện này mà hủy hôn với Tử Tịch, đúng lúc bên đó có một bác sĩ có mối quan hệ không tệ với tôi, tôi bèn nhờ anh ấy giúp đỡ sửa kết quả báo cáo của hai người, đẩy trách nhiệm không có thai cho Tổng giám đốc Thận. Chuyện này Tử Tịch không biết, tất cả đều là lỗi của một mình tôi."

Quý Dư Tích khịt mũi coi thường:

[Nguyên Tử Tịch không biết? Làm gì có? E là ngày hôm qua nhà họ Nguyên đã bàn bạc xong, để cho Nguyên Tử Tinh đứng ra đội nồi, phủi sạch sẽ cho Nguyên Tử Tịch thì có!]

Cha Quý âm thầm gật đầu, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Không ngờ nhà họ Quý chúng tôi nuôi một con chó biết cắn chủ."

Sắc mặt Nguyên Tử Tinh lại trắng bệch vài phần.

Việc làm ăn mấy năm nay của nhà họ Nguyên toàn bộ dựa vào nhà họ Quý mới tồn tại được, nếu nhà họ Quý không hề nâng đỡ nhà họ Nguyên nữa, chuỗi tài chính của nhà họ Nguyên sẽ bị cắt ngay lập tức.

Cũng bởi vì không thể đắc tội với nhà họ Quý, cô ta mới bằng lòng gánh tội này thay cho Nguyên Tử Tịch chỉ cần có thể bảo vệ được Nguyên Tử Tịch, vậy thì nhà họ Nguyên và nhà họ Quý vẫn là thông gia, chuyện làm ăn vẫn có đường quay lại.

Đến tận lúc này Quý Dư Thận mới mở miệng nói chuyện: "Chuyện này cô muốn gánh thì gánh, nhưng tôi nói cho cô biết, cô không bao che được đâu. Tôi phiền cô chuyển lời cho Nguyên Tử Tịch, nên tỉnh mộng đi."

Thái độ của Quý Dư Thận rất rõ ràng, lời nói ra cũng lạnh lùng. Nguyên Tử Tinh nghe thấy rõ ràng. Cô ta chán nản lui về phía sau một bước, vịn vào bàn làm việc vẻ mặt tuyệt vọng. Không ngờ rằng Nguyên Tử Tịch kết hôn ba năm, lại vô dụng như thế, không vun đắp được chút tình nghĩa vợ chồng nào với Quý Dư Thận.

Viện trưởng Chu trợn mắt há hốc mồm.

Tuy nói đây là chuyện của nhà họ Quý, nhưng dù sao là bác sĩ của bệnh viện sửa lại báo cáo, mới dẫn đến hiểu lầm lớn như vậy. Người nối nghiệp tập đoàn Quý thị, loại chuyện hoang đường như con trai lớn nhà họ Quý vô sinh này mà cũng dám bịa ra. Ông ấy không hiểu nổi sao nhà họ Nguyên dám làm như thế chứ!

Nói một câu khó nghe, chẳng may cậu cả nhà họ Quý nɠɵạı ŧìиɧ, có con riêng ở bên ngoài, lời nói dối này có thể che dấu được chắc?

Nhà họ Nguyên tự mình tìm đường chết thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác làm dính dáng đến bệnh viện.

Viện trưởng Chu đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng lên, cúi đầu thật thấp về phía cha Quý mẹ Quý.

Cha Quý vươn tay ra đỡ ông ấy, nói: "Chuyện này không liên quan đến ông."

Viện trưởng Chu vô cùng xấu hổ, nói: "Tôi biết Chủ tịch Quý rộng lượng, nhưng chung quy là bác sĩ của tôi không có y đức, phạm vào sai lầm như vậy. Chủ tịch Quý, Tổng giám đốc Thận, tôi và các đồng nghiệp trong bệnh viện hoàn toàn không khiếu nại về cách xử lý."

Quý Dư Thận nhìn cha Quý mẹ Quý, thấy bọn họ đồng ý để mình xử lý, liền nói: "Viện trưởng Chu khách sáo rồi, trong xã hội pháp trị chúng tôi cũng không vơ đũa cả nắm. Gọi nam bác sĩ làm giả bệnh án đó đến đây đi, để cho hai người bọn họ viết lời khai, sau đó báo án xử lý, những thứ khác Viện trưởng Chu tự cân nhắc là được."

Viện trưởng Chu gật đầu lia lịa: "Tổng giám đốc Thận nói đúng, cứ làm theo lời cậu."

Quý Dư Thận nhìn về phía cha Quý, cha Quý cũng nói: "Bệnh viện tư nhân của chúng ta làm việc càng phải nghiêm khắc hơn, phải lấy đó làm gương, tôi sẽ không nói nhiều nữa."

Viện trưởng Chu đồng ý từng cái một, sau đó mới nói: "Trước tiên tôi cho người đến nam khoa gọi người tới."

Ông ấy đứng lên, mở cửa gọi với sang phòng bên cạnh: "Phương Vinh Bác, con đến đây một lát."

Sau khi gọi xong, lại giải thích với mọi người: "Đây là con rể của tôi, bác sĩ khoa phụ sản. Tôi nghĩ chuyện này dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư, để nó chạy việc vặt, cũng không khiến người khác chú ý."

Cha Quý gật đầu, khen ngợi nói: "Đúng là nên như thế."

[Phương Vinh Bác? Chờ chút, đừng nói là Phương Vinh Bác mà mình biết đấy chứ? Hung thủ gϊếŧ vợ?]

Quý Dư Tích đột nhiên lóe lên ý nghĩ trong đầu.

Đồng tử của ba người cha Quý mẹ Quý và Quý Dư Thận chấn động mạnh: Gϊếŧ vợ? Hung thủ?

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng Chu, đó chẳng phải là con gái của viện trưởng Chu sao?

"Cha, cha tìm con?"

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đó, một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang theo kính gọng vàng đi tới. Nhìn thấy trong phòng làm việc nhiều người như vậy, hắn ta lập tức dừng bước ở cửa.

[Chậc, đạo đức giả.]

Quý Dư Tích bình luận.