Lần này tham gia hôn lễ ngoài trời, đối với Adela mặc diện mang giày tinh xảo cứ tưởng sẽ có vũ hội tuyệt vời nào đó mà nói, là vô cùng chán ghét, nhưng những người khác lại cảm thấy thật tự do.
Phải biết rằng tuy vũ hội tổ chức ở hoa viên, trang hoàng rực rỡ, đủ loại mỹ thực, thậm chí có những loại bình thường có tiền cũng không mua được…
Đương nhiên, không thể thiếu các tiết mục giải trí, minh tinh nổi tiếng ở Nhược Á đã mời cả rồi, còn có vài hạng mục vận động, thậm chí cung cấp cả một số vũ khí mới cho người chơi cơ giáp.
Hôn lễ vừa chấm dứt, Khải Tư đã ngồi xuống bên bàn ăn, sau đó bắt đầu càn quét những thực vật có lợi cho dị năng của mình.
Những thực vật kia sẽ có người không thích, đa số kiềm chế vì giữ thể diện, chỉ lướt qua không ngừng, Khải Tư thì khác, hắn ngồi trước bàn, mặt không đổi sắc ăn hết phần này đến phần khác. Crow lo lắng Khải Tư nhớ tới chuyện cũ, đang dè chừng cẩn thận, nhìn thấy dáng vẻ Khải Tư lúc này mới biết mình phí công lo nghĩ, hơn nữa chính hắn cũng thấy đói…
Crow ngồi xuống bên cạnh Khải Tư, cũng bắt đầu ăn, hơn nữa còn ăn nhiều, ăn nhanh hơn cả Khải Tư.
“Crow, ngươi bị bỏ đói bao lâu rồi?” Bạn tốt cười trêu
nói. “Bất đắc dĩ thôi, ta giờ ăn cho 2 người lận.” Crow thản nhiên đáp.
Bạn tốt của hắn nghe câu này thành châm chọc – hắn còn chưa có hài tử!
Thật vất vả hồi phục tinh thần, vị này hỏi lại: “Crow, ta phải làm sao mới có con đây? Chị dâu ngươi nói nếu ta không giúp nàng có một đứa, nàng sẽ ly hôn.”
“Có con cũng không đơn giản vậy, ngươi phải hiểu rõ chứ?”
“Giúp đỡ nhân loại liên bang?”
“Đúng vậy, ngươi tự ký cam kết đi.”
Người kia trầm mặc một khắc, dứt khoát gật đầu: “Ký cam kết thì ký cam kết!”
Khi Triệu Lăng Vũ tới, Crow đã thỏa mãn cái bụng của mình, thấy Triệu Lăng Vũ liền đứng lên gọi: “Lăng Vũ, bên này!”
Triệu Lăng Vũ ngồi bên bàn, cầm thịt nướng thản nhiên ăn, vừa ăn vừa tán chuyện phiếm với người chung quanh.
Nhậm Sinh ôm rễ cây bên cạnh nghiên cứu cành lá, nhìn thấy thịt nướng lại thèm, rốt cuộc nhịn không được vươn một căn ra, chọt chọt bàn chân Triệu Lăng Vũ.
Nhậm Sinh vì đảm bảo an toàn không dám phát ra tiếng nói chuyện với Triệu Lăng Vũ, chỉ có thể chọt, khiến cho Triệu Lăng Vũ cũng không biết phải làm sao.
Nhưng rồi cũng đoán ra được, Nhậm Sinh chắc là muốn ăn gì đây.
Nói cậu và Nhị oa giống nhau tuyệt đối không chút nào giả dối!
Chỉ có điều đang có nhiều
người nhìn thế này, làm sao cho một gốc cây ăn đây?
“Triệu Lăng Vũ, Nhược Á là nơi tuân thủ pháp luật, ngươi đừng tưởng có thể gϊếŧ người rồi nhởn nhơ ngoài vòng lao lý, ta sẽ khởi tố ngươi!” Ngay lúc Triệu Lăng Vũ đang vừa mở rộng quan hệ vừa cân nhắc xem cho gốc cây ăn thế nào, một người nam tử trẻ tuổi đột nhiên nói.
“Gϊếŧ người?” Triệu Lăng Vũ hỏi lại, động đều không động, hiện tại Nhược Á có hình phạt cũng không mấy người phục, có rất nhiều người đang nguyện ý giúp hắn rồi.
“Micaren là chết trên tay ngươi!”
“Không phải là hắn tự sát sao?” Người đang nói chuyện cùng Triệu Lăng Vũ hỏi ngược lại.
Người nam tử kia đang định cãi lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đang chui vào chân trần của mình, dù có dị năng, nhưng cũng không nhịn được kinh hô một cái, sau đó ngã xuống cạnh một cái bàn, các loại thịt nướng rượu ngon bánh ngọt kem ly đều rơi xuống chỗ hắn.
Đối với dị năng giả mà nói, né được không có gì là khó, nhưng lại như có bức tường chặn mình lại…
Tất cả mấy vật kia đều thảy trên người hắn, cái bàn ngã ngay trên mặt đất.
Triệu Lăng Vũ hơi co rút khóe miệng.
“Kẻ nào đánh lén ta? Các ngươi giúp đỡ ngoại tinh nhân bắt nạt người trong nhà sao?” Thanh niên chật vật
phẫn hận hỏi.
Người quanh đó dù không lên tiếng, âm thầm suy đoán người động thủ là ai, cũng có rất nhiều người thực hối hận, chính mình ra tay chậm một nhịp.
Trong đó có một thanh niên, không cho hắn né tránh đòn “công kích” vừa rồi, có chút đắc ý, tuy không kịp ra tay trước, nhưng phản ứng cũng coi như nhanh! Cũng không biết người nọ là ai, động tác dứt khoát như vậy…
Dưới bàn ăn, Nhậm Sinh đang dùng rễ bao quanh mấy thứ đồ vật này nọ, lại không khỏi có chút bực mình.
Không có thân thể giống con người thật phiền toái, dùng căn hấp thu chẳng có mùi vị gì hết!
Micaren và người thanh niên không kiếm được lợi ích gì, không còn quấy rầy Triệu Lăng Vũ, Nhậm Sinh cũng không để ý đám thực vật kia nữa.
Hôn lễ mãi mới chấm dứt, Triệu Lăng Vũ đi theo Crow và Khải Tư rời khỏi còn quay đầu nhìn trang viên Raymond.
Lưới phòng hộ “đích” một tiếng, sau đó liền không động tĩnh.
Quản gia của Raymond cũng đã tìm được Kinns: “Kinns thiếu gia, lưới phòng hộ cảnh báo là do có rễ cây chạm phải. Không có tổn thất gì. Liệu có phải có dị năng giả nào vận chuyển năng lượng…”
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Kinns tiếp tục tiễn khách, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thực nhanh ném qua đầu. Hắn bây giờ có được Raymond toàn tâm toàn ý mà chăm sóc rồi, thật sự không rảnh chú ý nhiều (vì vợ ảnh ngạo kiều quá).
Triệu Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lên phi hành khí.
Về đến nhà, Đằng lão đang dạy bọn nhỏ đọc số, biểu tình tựa hồ sắp không chịu nổi nữa.
“Đằng lão, làm sao vậy?” Triệu Lăng Vũ thắc mắc hỏi han.
“Ha hả… Ta muốn dạy chúng đọc số, Nhị oa liền đề nghị dùng đạo cụ, vì thế ta kiếm được vài cái bánh bích quy…”
“Thế bánh bích quy đâu?” Nhậm Sinh lại hỏi, ở đây chỉ có hộp không mà.
“Bọn họ ăn hết sạch rồi!” (><) Lúc lão dạy dỗ bọn nhỏ này, Đại oa khinh thường nhìn lão một cái, ý tỏ ra là mình đã biết rồi. Nhị oa thuần thục đếm, vừa đếm vừa ăn bánh với tốc độ ánh sáng, Tam oa lăn ra ngủ (đếm bích quy cũng giống đếm cừu thôi), Tứ oa không biết sao lại đột nhiên đè Nhị oa ra… (âu mài chuối) Nhị oa lúc ấy khóc đặc biệt thê thảm, khiến Đằng lão cầm lòng không được, vậy mà Tứ oa nhét vào miệng nó vài miếng bánh quy, tiếng khóc liền nín dứt… Thời nay hài tử quả thực không dễ chăm chút nào! Không, hài tử của Cách Đức và Phương Thành Quân dễ chăm cực kỳ, trong đó có một đứa có nét giống Phương lão gia tử khi còn bé… Đằng lão bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Triệu Lăng Vũ đem mấy cái rương cất kỹ, đột nhiên nhớ ra: “Thân thể Nija khi nào mới khỏe hẳn? Tới lúc đó, cho nàng làm phiên dịch cho sử đoàn nhân loại liên bang!” =================