Chương 17: Bảo vệ

"Xoẹt."

Chiếc khóa trên tay người đàn ông đi đến điểm cuối cùng, tấm lưng trắng ngần cùng đường cong đẹp mê hồn của Quan Thư Ân toàn bộ rơi vào trong mắt hắn ta.

Nỗi sợ hãi lo lắng vừa rồi đã bị thay thế bằng du͙© vọиɠ nguyên thủy, ánh mắt hắn ta tham lam dán chặt trên thân thể nõn nà thiếu nữ, yết hầu khô khốc không ngừng di chuyển lên xuống.

Không nhịn được nữa, hắn ta đem một chân vắt qua hông Quan Thư Ân, trong tư thế nam trên nữ dưới bao lấy cô.

"Phụt."

Giây phút gương mặt vô sỉ kia tiến tới gần, nước trong miệng Quan Thư Ân phun ra toàn bộ cho hắn ta hứng chọn.

"Cô." Bất ngờ xen lẫn tức giận, hai mắt hắn ta trắng dã gắt gỏng.

Trong lúc hắn ta dùng tay áo lau nước miếng trên mặt, Quan Thư Ân dồn hết sức thoát khỏi kìm kẹp trốn chạy.

Nhưng khi tay cô đặt vào tay nắm cửa mở thế nào cũng không được.

"Vô ích thôi bị khóa ngoài rồi." Gã đàn ông thong dong nói.

Nghe hắn nói, Quan Thư Ân xoay người lại, ngay khi gương mặt người kia đập vào trong mắt sổ sửng sốt bật lên cái tên hiện ra đầu tiên trong đầu:

"Bình Kiện Huân..."

Quan Thư Ân không ngờ người có ý định giở trò đồϊ ҍạϊ với mình lại là lưu lượng đỉnh cao có hàng triệu fan hâm mộ, vì sao hắn ta lại làm vậy? Khiến cô nhục nhã có lợi gì cho hắn?

Bình Kiện Huân cười nửa miệng, chậm rãi xuống giường tiến lại gần Quan Thư Ân.

"Cô cũng thông minh đấy, không hề giống như lời đồn."

Hắn ta khen cô thông minh? Quan Thư Ân không nhịn được cười giễu. Thông minh mà bị bọn họ lừa cho một vố sao? Chẳng qua khi uống cốc nước cam kia cô thấy được ánh mắt tên đàn ông giam sát có vấn đề, nên mới không nuốt xuống ngụm cuối cùng, còn lại vẫn là bị thuốc mê làm cho thần trí mơ hồ đấy thôi.

Như lúc này đây Quan Thư Ân liên lục lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo phòng bị Bình Kiện Huân.

"Còn anh thì ngu ngốc, đánh đổi sự nghiệp sao?"

Bước chân Bình Kiện Huân dừng lại, đưa mắt nhìn về chiếc camera để sau bình hoa, anh ta làm gì còn sự nghiệp? Nếu không thực hiện giao dịch cùng người kia tin tức anh ta chơi bạc thua lỗ đã sớm lộ ra ngoài rồi.

Bình Kiện Huân nhìn thần sắc nhợt nhạt khó lòng chống đỡ của Quan Thư Ân, giả vờ tốt bụng nhắc nhở:

"Cô sắp không chịu được nữa rồi, tốt nhất nên ngoan ngoãn tôi cũng sẽ thương tiếc mà dịu dàng với cô."

Cô phỉ nhổ vào, Bình Kiện Huân cho mình là ai? Hôm nay anh ta dám động vào cô, cho dù có phải đi tù cô nhất quyết không buông tha cho anh ta.

"Nhiều lời với cô ta làm gì? Nhanh lên tao không có thời gian đâu." Từ ngoài cửa truyền tới giọng nói dồn dập thúc giục Bình Kiện Huân nhanh chóng hành động.

Bình Kiện Huân có vẻ đã bị người kia nắm thóp, sau câu nói kia Quan Thư Ân cảm thấy nét mặt anh ta thay đổi rõ rệt.

Tiếp đến tay anh ta đặt lên dây thắt lưng, rút thoát tháo ra.

Không còn đường thoát thân, cơ thể lại vô lực, giây phút này đôi mắt Quan Thư Ân bỗng hướng về ban công lộng gió, trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ nếu như không được nữa cô thà chết cũng không chấp nhận bị hắn ta làm ô nhục.

"Có rất nhiều người mong ngủ với tôi còn không được, xem như cô may mắn đi, họ Mộ kia đâu có thích cô bám theo hắn ta làm gì cho nhục nhã." Bình Kiện Huân chồm đến chặt chẽ ôm lấy Quan Thư Ân, đôi môi suồng sã đυ.ng trạm trên cổ cô.

Quan Thư Ân ghê tởm kịch liệt giãy dụa cơ thể phản kháng, hắn ta mà đòi so sánh với Mộ Ngạn Dương sao? Cho dù cô không đến với anh thì hắn ta cũng chẳng có cửa.

"Chát."

"Tôi nói sao nào? Mẹ kiếp đáng lẽ nên cho cô uống xuân dược mới đúng."

Đôi môi Bình Kiện Huân vừa chạm đến môi Quan Thư Ân đã bị cô chắn cho đổ máu, hắn ta giở thói côn đồ thẳng tay cho cô một cái bạt tai.

Cũng nhờ phát tát đau đớn này mà Quan Thư Ân trở nên tỉnh táo, cô nâng gối thúc mạnh vào giữa háng hắn ta, sau đó chạy nhanh ra ban công.

Hiện tại cô đang ở tầng bốn, bên dưới là lòng đường với lớp nhựa cứng rắn, xem ra ông trời có độ thì nhẹ nhất cũng bị gãy xương.

"Bình Kiện Huân hôm nay tôi có mệnh hệ gì, kể cả anh trốn dưới lòng đất nhà họ Quan tôi cũng quyết đào cho bằng được."

Quan Thư Ân dùng tia hy vọng cuối cùng, thử khuyên nhủ hắn ta.

"Tôi không động cô sẽ tha cho tôi?" Bình Kiện Huân cười cợt, trước sau đều có người uy hϊếp hắn ta đi con đường nào đều không tránh khỏi việc khó bảo toàn tính mạng.

"Đương nhiên rồi." Quan Thư Ân xác nhận.

Bình Kiện Huân cũng muốn tin đấy, nhưng tên đứng sau hắn lại không.

Tên kia không biết từ khi nào đã đứng sau Quan Thư Ân, dùng chiếc gậy đánh bóng chày giáng thẳng vào gáy cô.

"Vô dụng." Sau tiếng mắng chửi, cơ thể Quan Thư Ân lao tự do ngã vào vòng tay Bình Kiện Huân.

Hai người trao đổi mắt với nhau, tên kia thân thể linh hoạt nhảy qua ban công bên cạnh, Bình Kiện Huân ôm Quan Thư Ân về giường.

Hắn ta điều chỉnh máy quay, nhấn lại từ đầu rồi lần nữa đè lên người Quan Thư Ân.

Lần này cô rất ngoan, hai mắt nhắm chặt giống như một con cá nằm trên thớt mặc sức hắn ta mổ xẻ.

Bàn tay bẩn thỉu chạm vào gò má đầy đặn, rồi một đường di chuyển xuống dưới đặt lên trên phần ngực áo.

"Cạnh." Trước khi hắn ta kịp lột váy Quan Thư Ân xuống, cánh cửa bị một lực lớn đá văng ra.

Bình Kiện Huân chưa kịp định hình đã bị đạp văng xuống giường, tiếp đến là hàng loạt cú đấm rơi vào mặt.

"Mộ tổng đừng đánh nữa chết người đấy, Thư Ân mau xem cô ấy." Bạch Chân nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ một mảng ga giường, kinh hãi hét lên.

Có vậy Mộ Ngạn Dương mới chịu dừng tay lại, đáy mắt hằn lên tia máu rời khỏi bụng Bình Kiện Huân, đi đến bên giường cẩn thân ôm cô gái nhỏ vào lòng.

"Đừng sợ có anh đây."