Quan Thư Ân len lén quan sát biểu cảm Mộ Ngạn Dương, sau đó tạo nét tâm trạng nặng nề thở dài một tiếng, ngữ điệu có hơi mất mát nói:
"Em đâu phải hòn đá vọng phu mãi đứng một chỗ chờ anh, khoảnh khắc rung động đó đã qua rồi không quay lại được nữa."
Mộ Ngạn Dương không ngờ sự lạnh lùng trước kia của mình lại gây ra cho Quan Thư Ân vết thương lòng lớn tới vậy, ánh mắt rầu rĩ thê lương:
"Ngày trước là em theo đuổi anh, giờ để anh theo đuổi em được không? Như em từng nói đây là quyền của anh, em không được phép cấm cản."
Quan Thư Ân lặng lẳng nghe Mộ Ngạn Dương nói, nhìn gương mặt cùng ánh mắt chan chứa tình cảm dành cho mình cô thực sự rất muốn cười thật to.
Mộ Ngạn Dương anh cuối cùng cũng có ngày này, ngày bị chính người mình gϊếŧ kiếp trước quật cho tả tơi.
Nghĩ tới đây Quan Thư Ân không nhịn được sinh ra hận thù, anh ta từng vì Ân Tiểu Lam tàn nhẫn để lại cô ở căn nhà hoang cùng đám đàn ông man rợ đó, nếu như cô không chết đi có lẽ còn phải chịu đựng thêm một trận nhục nhã nữa.
"Cảnh báo nữ chủ không được sinh ra sát tâm đối với nhiệm vụ." Lúc này trong đầu Quan Thư Ân liên hồi phát ra những thanh âm cảnh cáo từ hệ thống.
Hai tay cô nắm chặt lại, kiềm chế tiếng chửi thề nơi đầu lưỡi.
Đúng là hành hạ người mà, ai nghĩ ra cái nhiệm vụ quái ác này vậy? Không những bắt cô dây dưa cùng kẻ đã sát hại mình, còn cấm cô không được oán thán nữa sao?
Quan Thư Ân nghi ngờ hệ thống này đã bị Mộ Ngạn Dương mua chuộc rồi, đây là cho cơ hội hay đày đọa người?
"Thư Ân em sao vậy?" Mộ Ngạn Dương phát giác sắc mặt Quan Thư Ân có phần khó coi, ân cần đi tới bên cạnh hỏi han.
"Anh nói xong rồi thì về đi." Sẵn cơn bực tức trong lòng, Quan Thư Ân gắt gỏng xua đuổi.
"Anh vẫn chưa ăn cơm." Mộ Ngạn Dương bật chế độ mặt dày, nắm lấy bàn tay Quan Thư Ân nũng nịu.
Quan Thư Ân nhướng mày: "Thì sao? Em cũng không biết nấu cơm."
"Anh vì cứu em mà bị thương." Mộ Ngạn Dương chỉ tay vào vết thương trên đầu mình, đòi hỏi Quan Thư Ân trả ơn.
Quan Thư Ân câm nín, thật muốn một cước tống người đàn ông này ra khỏi nhà, nhưng nhớ đến trên thân còn mang bản ký kết sinh mạng cô đành phải nhịn xuống miễn cưỡng nói:
"Em biết pha mì tôm thôi anh có ăn không?"
Thà có còn hơn không, cánh môi Mộ Ngạn Dương điểm nhẹ nụ cười:
"Anh không kén ăn."
Quan Thư Ân hạ tầm mắt nhìn nơi giao nhau giữa hai người:
"Anh ngồi đó chờ em một lát."
Lúc này Mộ Ngạn Dương mới hài lòng buông tay cô ra, quay về vị trí cũ cầm lấy điều khiển tivi mở lên xem.
Khóe môi Quan Thư Ân mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau cùng nhịn xuống đi vào bếp pha mì hầu hạ ông lớn.
"Em thường xuyên ăn mì?"
Được một lúc Mộ Ngạn Dương cũng theo vào, anh đứng bên cạnh nhìn động tác đổ gia vị của cô khẽ hỏi.
Quan Thư Ân lắc đầu: "Cũng không hẳn, quay phim về muộn mới ăn thôi."
"Sau này đừng ăn nữa, không tốt cho dạ dày đâu." Mộ Ngạn Dương quay người lại ân cần vén lọn tóc buông xõa trên gò má Quan Thư Ân ra sau mang tai.
Anh vẫn luôn cảm thấy với điều kiện như Quan Thư Ân không nhất thiết phải dấn thân vào con đường diễn viên cực khổ này làm gì.
"Được rồi đấy anh ăn đi." Quan Thư Ân hơi thẫn thờ trong giây lát, rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tư tình.
Mộ Ngạn Dương cười khổ cúi đầu nhìn vào làn khói trắng tỏa ra trên cốc mì.
Xem ra đại sự của anh còn phải rất lâu nữa mới thành công.
Quan Thư Ân cứ nghĩ ăn mì xong Mộ Ngạn Dương sẽ trở lại bệnh viện nhưng xem thái độ của anh thì không phải như vậy, thực sự coi chỗ cô là nhà mình rồi sao? Tư thế nửa ngồi nửa nằm nhàn nhã xem tin tức thời sự kia quá chướng mắt rồi.
"Bao giờ anh về?" Quan Thư Ân thay bộ đồ thỏa mái từ phòng ngủ bước ra hỏi thêm lần nữa.
"Em đi đâu?" Mộ Ngạn Dương nhìn Quan Thư Ân từ trên xuống dưới thắc mắc hỏi.
Quan Thư Ân có chút buồn ngủ che miệng: "Nam nữ thụ thụ bất thân anh không thấy mình ở nhà em là quá lâu?"
Mộ Ngạn Dương không rõ anh quan ngại điều gì? Sợ về rồi Vương Tiếu Phàm sẽ tới tìm cô chăng? Nói chung anh không muốn đi một chút nào cả.
"Ting... ting."
Đúng lúc này di động trong túi quần Mộ Ngạn Dương đổ chuông, là Ân Tiểu Lam gọi tới.
Anh đưa mắt nhìn Quan Thư Ân ngập ngừng bắt máy.
Quan Thư Ân làm bộ giận hờn xoay người đi về phòng, đóng sầm cửa lại.
"Cạch."
Một lúc sau cánh cửa mở ra, thân ảnh cao lớn của Mộ Ngạn Dương bước vào.
"Tình cảm anh dành cho em là thật, nhưng cô ấy có ơn với anh."
Phần đệm bên cạnh lún xuống, Quan Thư Ân nghe thấy Mộ Ngạn Dương đang giải thích với mình.
Vì mang ơn nên dây dưa? Có ơn phải trả đó là điều hiển nhiên, nhưng cái cô không thích ở Mộ Ngạn Dương chính là quá đa tình, vừa muốn có được cô vừa không muốn tổn thương Ân Tiểu Lam.
Quan Thư Ân giữ nguyên tư thế tự ôm lấy mình, nhỏ giọng: "Hai năm qua anh cùng cô ta qua lại như bạn trai bạn gái đó thôi, chẳng lẽ cũng là vì mang ơn?"
Vấn đề này Mộ Ngạn Dương thực sự không biết nên nói làm sao để cho cô hiểu.
Đôi khi có những cảm xúc gọi là ngộ nhận mà chỉ đến lúc nhận ra đâu là người chiếm hữu toàn bộ tâm trí mới phân biệt được.
Mộ Ngạn Dương giơ tay kéo Quan Thư Ân vào lòng, hơi thở trầm ấm phả vào đỉnh đầu cô: "Em tha thứ cho anh đi mà."
"Anh làm sai chuyện gì? Ghét em hả?" Quan Thư Ân cựa quậy cơ thể từ chối cùng Mộ Ngạn Dương tiếp xúc thân mật.
Mộ Ngạn Dương siết chặt vòng tay không cho Quan Thư Ân cơ hội thoát thân, thậm chí giằng co một hồi đem cô đè xuống giường, ánh mắt tình tứ bao chặt gương mặt xinh đẹp thổi hơi gian tà:
"Cái gì cũng sai."