Chương 1: Nhiệm vụ

"Nữ chủ xin hỏi bao giờ cô mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ?"

"Nữ chủ nếu số điểm của cô còn ở mức âm hệ thống sẽ sử dụng biện pháp trừng phạt."

Nghe đến đây Quan Thư Ân không thể tiếp tục giả điếc được nữa, ngồi bật dậy.

"Đừng nói nữa được không? Ta đi thực hiện nhiệm vụ ngay đây." Cô đem mái tóc bù xù như tổ quạ của mình vò thêm vài lần nữa, giọng khó chịu lầu bầu.

Một tuần rồi, từ khi được trọng sinh trở lại thời điểm năm hai mươi tuổi, Quan Thư Ân cắm rễ ở trong nhà hết ăn rồi lại ngủ, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi mà kiếp trước đã bỏ lỡ.

Nếu như không có hệ thống áp bức, cô nghĩ mình vẫn còn có thể tiếp tục sống như thế này thêm vài tuần nữa, chỉ là số phận trêu đùa đã cho cô cơ hội sống thêm lần nữa còn sinh ra một hệ thống hành hạ người.

Mà nhiệm vụ cô buộc phải thực hiện ở kiếp này đâu có dễ dàng, quyến rũ người đàn ông máu lạnh Mộ Ngạn Dương, khiến cho anh ta vì cô mà từ bỏ đối tượng trong lòng.

Phải biết ở kiếp trước chính anh ta vì đòi lại công bằng cho người phụ nữ anh ta yêu đã sai người hành hạ cô tới chết, đối với kẻ đã gϊếŧ mình cô có thể bày ra bộ dạng sùng bái câu dẫn được sao?

Nhưng cô biết phải làm sao đây? Phía trước là hệ thống bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại linh hồn, biến cô thành con ma vất vưởng, phía sau là Mộ Ngạn Dương tuyệt tình máu lạnh.

Kiểu gì cũng phải chết, thôi vậy kéo dài hơi tàn này bao lâu hay bấy lâu.

Quan Thư Ân mở tủ đồ chọn lựa một chiếc váy màu trắng trang nhã mặc lên người, tô chút son phấn làm gương mặt thêm rạng rỡ, sau đó đi ra khỏi căn hộ.

Đứng trước cổng lớn Mộ gia, cô dè dặt nhấn xuống chuông cửa, chưa đầy một giây thông qua bảng màn hình giọng nói người giúp việc vang lên:

"Xin hỏi là ai vậy ạ?"

Quan Thư Ân nhẹ nhàng đáp lại:

"Cháu là Quan Thư Ân, xin báo với chủ nhà giúp."

Sau đó cô nghe thấy người giúp việc nhắc tới tên cô với ai đó, rồi cánh cửa tự động mở ra.

Quan Thư Ân hơi cúi đầu, nắm chặt giỏ hoa quả trên tay, mang dáng vẻ lo lắng chầm chậm bước đi.

"Con chào ông, chào bác gái."

Mộ phu nhân nắm tay Quan Thư Ân, ngữ điệu dịu dàng thân mật nói:

"Thư Âm lâu rồi không thấy con tới chơi, sáng nay ông nội vừa nhắc tới con xong."

Nhận thấy cử chỉ thân thiết của Mộ phu nhân đối với mình, Quan Thư Ân mới nhớ ra thời điểm này nhà họ Mộ vẫn còn yêu quý cô, một lòng tác hợp cô và Mộ Ngạn Dương ở bên nhau.

Hai năm sau khi cô làm ra những việc không thể chấp nhận nổi với Ân Tiểu Lam, ánh trăng sáng trong tim Mộ Ngạn Dương bọn họ mới sinh ra ghét bỏ cô.

"Dạ cháu đi đến An Châu quay phim ít ngày." Do vậy tâm tình Quan Thư Ân thả lỏng hơn đôi chút, tìm đại một lý do để đối đáp.

Mộ phu nhân nghe xong không hỏi thêm gì nữa, dắt Quan Thư Ân đến bàn tiếp khách ngồi xuống, hỏi han một số việc linh tinh.

"Cháu cũng đừng buồn Ngạn Dương, mưa dầm thấm lâu từ từ nó sẽ hiểu tình cảm của cháu, gia đình bác chỉ chấp nhận mỗi cháu là con dâu thôi."

Mộ phu nhân cho rằng Quan Thư Ân vì chuyện lần trước tới nhà bị Mộ Ngạn Dương xua đuổi, cho nên sinh ra hờn dỗi mới lâu như vậy không đến thăm bọn họ nữa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi.

Giữ nhà họ Quan và Mộ đều là trâm anh thế phiệt giao tình đã nhiều năm, ở giữa còn có hôn ước định sẵn đương nhiên trong mắt Mộ phu nhân Quan Thư Ân hơn hẳn Ân Tiểu Lam không gia không thế kia rồi.

Chỉ là không rõ con trai bà bị trúng tà gì? Kiên quyết phản đối hôn sự này, thể hiện rõ quan điểm không phải Ân Tiểu Lam sẽ không kết hôn.

Quan Thư Ân khẽ lắc đầu: "Dạ cháu không sao, cháu hiểu tình cảm không thể cưỡng cầu."

Đây là lời từ đáy lòng của Quan Thư Ân, kể từ lúc Mộ Ngạn Dương tàn nhẫn ra tay, phần si tình dành cho anh ta cũng kết thúc tại đó.

Hiện tại cô tiếp cận anh ta chỉ có một mục đích duy nhất, giữ lấy sinh mạng trân quý này.

Mộ phu nhân thấy Quan Thư Ân hiểu chuyện, hảo cảm tăng thêm vài phần: "Đứa bé ngoan, là Ngạn Dương không có mắt."

"Ông nội, mẹ con đi làm về..." Đúng lúc này Mộ Ngạn Dương tan làm trở về, thái độ anh ta thoạt đầu khá ôn hòa, nhưng sau khi nhìn thấy Quan Thư Ân bên cạnh mẹ mình liền đổi sắc: "Tôi nghĩ đã nói rất rõ ràng với cô?"

Giọng nói lạnh như băng của Mộ Ngạn Dương khiến Quan Thư Ân không kìm được run rẩy, hình ảnh những giây phút cuối đời không ngừng hiện ra trong đầu cô.

Hỏi cô có hận Mộ Ngạn Dương không? Đương nhiên là rất hận rồi.

"Đẹt." Bỗng gương mặt Quan Thư Ân trở nên biến sắc, cơ thể giống như bị sét đánh đau đớn dữ dội.

Đây chính là trừng phạt mà hệ thống dành cho Quan Thư Ân.

"Nữ chủ mau hành động." Tiếp đến thanh âm trợ lý nhỏ lần nữa vang lên nhắc nhở cô thực hiện nhiệm vụ.

"Thư Ân cháu sao vậy?" Mộ phu nhân nhận ra Quan Thư Ân có điểm bất thường sốt ruột hỏi han.

"Ngạn Dương con còn đứng đó mau gọi cấp cứu."

Mộ Ngạn Dương cho rằng Quan Thư Ân đang diễn kịch, để lại một câu rồi đi lên lầu: "Mẹ đừng quên cô ta là diễn viên."

Đôi môi Quan Thư Ân nhợt nhạt, ngăn hành động gọi cấp cứu của Mộ phu nhân lại: "Bác gái cháu ổn rồi."

Nói xong như sợ còn dậm chân tại chỗ hệ thống sẽ làm hao lực nguyên khí, Quan Thư Ân nói vài lời với Mộ phu nhân sau đó hướng phòng Mộ Ngạn Dương đi lên.

"Trước khi thực hiện lệnh trừng phạt có thể báo trước để ta chuẩn bị tâm lý được không?" Cô vừa bước lên bậc cầu thang vừa lẩm bẩm.

"Không thể." Tiểu trợ lý vô tâm từ chối.

Quan Thư Ân nghiến răng phẫn uất gõ cửa phòng Mộ Ngạn Dương: "Anh Ngạn Dương..."

Đang nói cô bỗng dừng lại, cảnh vật đẹp đẽ trước mắt khiến Quan Thư Ân không nhịn được nuốt nước bọt, cặp mắt thèm khát dán chặt cơ bụng săn chắc của Mộ Ngạn Dương.

"Ai cho cô tự ý bước vào phòng tôi?"

Mộ Ngạn Dương trong tư thế mặc áo vội vàng quay lưng, gắt ngỏng quát.

Đáy lòng Quan Thư Ân thầm mắng: "Ai bảo anh thay đồ không đóng cửa."

Nhưng đó chỉ là lời nội tâm, ngoài mặt cô tỏ ra ngượng ngùng cúi đầu, cánh môi khẽ mấp máy: "Em xin lỗi."

Mộ Ngạn Dương mau chóng hoàn thành thao tác mặc áo, toàn thân toát ra cỗ lạnh lẽo: "Cô lên đây có việc gì?"

"Bác gái nói em gọi anh xuống nhà ăn hoa quả." Quan Thư Ân giữ nguyên tư thế hồi đáp.

"Đặt tâm tư trên người tôi không được giờ lại chuyển hướng sang mẹ tôi? Quan Thư Ân dù cô làm gì cũng không thay đổi được chuyện tôi chán ghét cô." Mộ Ngạn Dương không hề để ý đến cảm nhận của Quan Thư Ân trực tiếp bộc lộ.

Trước những lời lẽ khó nghe, Quan Thư Ân hơi ngẩng đầu nước mắt theo động tác của cô lã trã rơi xuống sàn nhà.

"Em biết anh không có tình cảm với em, nhưng anh đâu thể cấm em yêu anh được?"

Mộ Ngạn Dương hơi khựng lại, trong trí nhớ ít ỏi của anh về Quan Thư Ân, cô chưa bao giờ mang dáng vẻ mong manh như thế này.

Thấy cô càng khóc càng thương tâm, tự nhiên Mộ Ngạn Dương sinh ra cảm giác tội lỗi.

Dẫu sao Quan Thư Ân cũng là phụ nữ, phải chăng anh nói vậy hơi quá đáng?

"Anh Ngạn Dương làm phiền rồi."

Quan Thư Ân kiên cường gạt đi nước mắt trên gò má, thanh âm ấm ức lạc đi xoay người rời khỏi phòng Mộ Ngạn Dương.

Đến lưng chừng cầu thang đôi chân Quan Thư Ân mới chậm bước, ở nơi không ai nhìn thấy được đôi môi vểnh lên một nụ cười hài lòng.

Anh ta khen cô là diễn viên giỏi, đương nhiên cô sẽ không để anh ta thất vọng rồi.