Chương 7

Tiếng pháo trúc bên ngoài càng lớn, giống như sấm đánh. Khói mù chui vào từ cửa sổ, Từ Ca bị hun đến trong mũi toàn là mùi khét cùng máu tươi.

Hai người hôm nay tra tấn cậu giống như cũng không kìm nén được tâm tình muốn gia nhập lễ hội, quất roi quất đến thất thần, thỉnh thoảng còn nhìn ra bên ngoài.

Qua chưa được vài phút, quả nhiên có người đẩy cửa vào gọi hai người bọn họ ra ngoài. Hai người kia liền giống như được đặc xá, ném roi, đóng cửa nhà giam, vội vàng chui vào trong khói mù.

Từ Ca nâng mắt nhìn A Ngôn, nước miếng A Ngôn lẫn vào máu tươi nhỏ giọt xuống đất, thành một bãi nho nhỏ dưới chân. Khói chui vào trong nhà giam càng lúc càng dày, tiếng đùng đùng đoàng đoàng như tát vào má của hai người.

Từ Ca dùng sức hô vài tiếng, A Ngôn mới nghe được tiếng gọi từ trong tiếng pháo, miễn cưỡng nâng đầu.

Từ Ca nói, chống đỡ.

A Ngôn dùng hết toàn lực gật gật đầu. Cậu ta há mồm muốn đáp lại, nhưng không đợi Từ Ca nghe rõ cậu ta phun ra cái gì, cửa phòng lại bị đá văng.

Hai người đàn ông kia đã trở lại, ngó nghiêng hai người một lúc, sau đó gỡ A Ngôn xuống khỏi cọc gỗ, liền lôi ra ngoài cửa.

A Ngôn luống cuống, Từ Ca cũng luống cuống. Từ Ca tích đủ sức lực, dùng giọng khàn đặc gào lên. Chính là hai người đàn ông kia đều không nghe thấy, sau khi đá A Ngôn ra ngoài, đóng cửa, lại biến mất trong khói mù.

Trong khói mù dường như có tiếng kêu to của A Ngôn, pháo trúc quá vang dội, dây thừng siết quá chặt, quá lạnh, Từ Ca bất lực.

Một mình Từ Ca lẻ loi trong phòng giam, nghe tiếng pháo ngoài phòng. Cậu không ngừng hét vào cửa, hét đến khi tiếng pháo nhỏ đi, tiếng người nhỏ đi, khói mù tan, cũng không có ai tiến vào.

Cậu sợ hãi, đây là chuyện đáng sợ hơn khoét một miếng thịt trên người mình vào lúc này.

Cho nên khi người kia đẩy cửa bước vào, Từ Ca chỉ nghĩ tìm được dấu vết A Ngôn bị gϊếŧ hại ở trên người hắn. Từ Ca đã rất yếu rồi, nhưng cậu vẫn cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới.

Đây là người đàn ông cậu nhìn thấy ngồi sau múa ca múa cuồng loạn vào ngày đầu tiên cậu đến sơn trại, hắn vẫn dùng lông của động vật để làm áo khoác, bên hông còn có một loan đao*, phía trên khắc đồ đằng cá cóc.

(*弯刀.)

Hắn đứng trước cửa một lúc, sau khi tìm được phương hướng của Từ Ca, chậm rãi dạo bước tới.

Hắn cho hai người đi theo mình chờ trước cửa, một mình đi tới gần Từ Ca.

Hắn sắp xếp ngôn ngữ một chút, dùng ngôn ngữ thông dụng Từ Ca có thể miễn cưỡng nghe hiểu, rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người.

Từ Ca không đáp, cậu cắn chặt răng, hận không thể dùng ánh mắt đào ra nội tạng của đối phương.

Hắn lại hỏi, vị trí đóng quân ở đâu.

Từ Ca vẫn không đáp, cậu dùng sức nuốt nước miếng một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh kia của đối phương.

Rồi sau đó mặt cậu bị ăn một bạt tai, không hề báo hiệu trước, người nọ đưa tay đánh một cái, lực thật mạnh, đánh cho tai Từ Ca ù ù, nước bọt của khóe miệng cũng không ngậm được.

Người kia vẫn là bất động, hắn chờ Từ Ca hoàn hồn lại, nói tiếp, cậu không nói, các cậu cũng không thể đánh vào. Chúng tôi cứ kéo như vậy, xem ai kéo chết ai trước.

Nói xong hắn đợi thêm vài giây, sau khi xác định Từ Ca không bổ sung, cất bước đi đến cửa.

Ánh mắt Từ Ca đuổi theo hắn, chờ đến khi hắn sắp đi tới cửa, Từ Ca đột nhiên dùng giọng nói khàn đặc hô lên —— “Cậu thả A Ngôn.”

Người nọ lập tức đứng lại, quay đầu, không có tiếp lời của Từ Ca, hỏi lại —— “Anh nói gì?”

“Cậu… cậu thả A Ngôn.” Từ Ca cắn khớp hàm đến kêu khanh khách, ngón tay lạnh buốt phát run cuộn vào nhau, “Cậu đừng gϊếŧ cậu ấy… Cậu, cậu không gϊếŧ cậu ấy, tôi sẽ nói cho cậu biết vị trí đóng quân.”

Từ Ca có thể thật sự khai ra thứ gì sao? Không có, cậu và A Ngôn giống nhau, không hề biết gì. Nhưng cậu muốn xác định A Ngôn không có việc gì, hoặc có lẽ là cậu tìm được phương pháp, kéo dài tiến trình tra tấn thô bạo của người Khổ Sơn máu lạnh vô tình đối với A Ngôn.

Cậu không dám tưởng tượng bộ dạng bị mổ bụng của A Ngôn, càng không thể tiếp thu được máu tươi của cậu ta nhuộm đỏ môi của những người Khổ Sơn này.

Người nọ sửng sốt, yên lặng nhìn Từ Ca một hồi, đột nhiên cười, hắn nói được, nhưng trình tự phải đổi một chút —— “Anh nói chỗ đóng quân cho tôi trước, tôi xác định không sai lại thả cậu ta.”

“Tôi không biết.” Từ Ca nói.

Người nọ gật gật đầu, nói ồ, được rồi, “Vậy đoán chừng tiểu bí thư kia của anh phải bị ăn đến sạch sành sanh.”

Nói xong lại không dừng, mở cửa rời đi.

Lòng Từ Ca cứng lại, vội vàng gân cổ hô lên —— “Từ từ! từ từ…”

Cửa khép hờ, ánh sáng hắt vào từ khe cửa yên lặng rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.

Sau vài giây, ánh sáng lan rộng. Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, lại được đẩy ra.

“Đừng nói điều kiện với tôi,” người nọ đứng bên cửa, biểu tình trên mặt cứng ngắc giống như đổ bê tông. “Ăn một người có thể tốn rất nhiều thời gian, đừng cho tiểu bí thư kia của anh thiếu cánh tay thiếu cái chân mà trở về với anh.”