Đêm hôm đó, A Đại không về, Quạ Đen cũng không về. A Ngôn cùng Từ Ca nghe thấy có âm thanh tới gần, nhưng âm thanh kia đến gần một lúc rồi lại đi xa.
Bọn họ ở trong phòng, đợi đến khi hừng đông cũng không thấy bóng người. Dĩ nhiên cũng không có ai tới mở xích cho Từ Ca, càng không có ai đưa bánh cùng cháo hôm nay cho cậu.
Từ Ca nói, cậu đi đi, đi ra xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
A Ngôn nằm trên bàn chợp mắt một hồi, dụi dụi mắt, gật đầu.
Từ Ca lại đưa áo khoác trên người cho A Ngôn, bảo A Ngôn đi nhanh về nhanh.
“Che mặt, nếu sườn Bắc có người bị thương, hẳn là sẽ chuyển đến nơi này, để cho bọn họ nhìn thấy không tốt.”
A Ngôn nắm chặt áo, đi ra khỏi phòng. Cậu cũng cảm thấy sợ, giống như chính cậu dự đoán, một khi xảy ra tàn sát thôn trại, người của thôn trại sẽ chuyển phẫn nộ lên trên đầu của những người ngoài như bọn họ.
Gà Rừng có lẽ còn dễ nói, dù sao nơi này đã chấp nhận anh, anh còn cưới phụ nữ nơi này, đã xem như người Khổ Sơn.
Nhưng A Ngôn cùng Từ Ca thì không giống, mặc quân phục bị bắt vào, không có nhiều giao lưu với thôn dân, thổ ngữ còn nói đến lắp bắp. Mặc dù có một tầng quan hệ Khế huynh đệ, cậu cũng cho rằng A Đại và Quạ Đen không có khả năng chống lại sự phẫn nộ của thôn dân.
Sáng hôm nay đặc biệt quạnh quẽ, nên ra ngoài gánh nước, săn thú, bắt cá, thậm chí cho gia súc ăn hoặc là phơi quần áo, một người cũng không thấy. Bọn họ cũng bị nhốt ở nhà, không có ai ra cửa nhảy nhót.
A Ngôn bọc người mình giống như quả cầu, có thể là con đường của thôn trại trở nên trống rỗng, cái lạnh liền trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cậu một bên run rẩy một bên đi lên phía trước, chỉ thấy đàn ông của hai ba nhà vừa vặn đi ra, cầm liềm hoặc rìu, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
A Ngôn bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, bước chân không khỏi nhanh hơn. Cậu muốn tìm người hỏi một chút, nhưng thấy trong mắt của mấy người đối mặt với cậu đều là chán ghét cùng thù hận, lại hậm hực ngậm miệng.
Cậu là nhìn thấy hầu hết người đang ở trong hội đường.
Lúc trước cậu cũng đi qua hội đường này mấy lần, là nơi trại đầu Tây dùng để mở họp hoặc hoạt động chung, cũng là kho chia thịt cá, châm rượu và đồ nhắm trong mấy ngày lễ cá cóc.
Giờ phút này hội đường đầy ắp những người, còn chưa tới gần, đã nghe được tiếng ồn một đợt lại tiếp một đợt.
A Ngôn kéo cổ áo lên cao, lại đè thấp mũ, cố gắng chỉ lộ ra hai con mắt giống như dặn dò của Từ Ca, cẩn thận tới gần bọn họ.
Cậu nhìn thấy mấy người kia cầm một cái bát trong tay, trong bát có cháo, còn có một chút gia vị. Trên người của hầu hết thôn dân đều rất bẩn, bẩn đến không phân rõ vết bẩn là máu hay là bùn đất. Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc dựa hoặc nằm, hoặc ngồi xổm ở chỗ đất trống, ăn cháo trong bát, lại thỉnh thoảng cắn một miếng bánh mì.
Tới tới lui lui trong đám người chính là Gà Rừng cùng A Đại, còn có một người phụ nữ chưa từng gặp qua. Bọn họ phân phát thức ăn và chăn bông, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống hỏi hai câu.
A Ngôn để ý thấy trên người của mọi người đều có vũ khí, cho dù là người trung niên năm sáu chục tuổi, hay là trẻ con vừa mới bảy tám tuổi. Có rất nhiều loan đao, có rất nhiều dao phay, có rất nhiều cung nỏ, còn có hai khẩu súng ngắn, loại súng kia nhìn sao mà quen mắt, trên người A Ngôn đã từng có một khẩu.
Kém hơn chút, cũng là đầu trúc tước nhọn hoặc gậy gỗ đeo bên người. Có thôn dân thật sự bị mệt mỏi tra tấn đến chịu không nổi, phải dựa vào chợp mắt một hồi, trong tay vẫn cầm vũ khí, như là phải nhảy dựng lên gϊếŧ người bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ để ý thấy A Ngôn, khoảnh khắc chị ta ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại. Ánh mắt kia sắc bén đến gần như có thể trực tiếp xem thấu thân phận của A Ngôn, thế cho nên A Ngôn nhéo nhéo ngón tay trong túi, hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng hai chân cậu lại hoạt động không tiện, giờ phút này ngoại trừ cái áo khoác lớn, phía dưới của cậu còn có ba cái quần Quạ Đen cho cậu. Cậu bọc mình đến kín mít giống như xác ướp, dịch một bước đều phải tốn mười phần sức.
Người phụ nữ đứng lên từ đám đông, dùng thổ ngữ gọi A Đại, thấp giọng đặt câu hỏi.
A Đại nhìn theo hướng của người phụ nữ, hô to một tiếng vào lúc A Ngôn đang cố quay người đi, bảo cậu tới đây.
A Ngôn do dự một lúc, thử đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Gà Rừng.
Nhưng thật đáng tiếc từ đầu tới đuôi Gà Rừng đều không ngẩng đầu lên, anh giấu toàn bộ biểu tình dưới vành mũ rơm, thậm chí A Ngôn không biết bản thân anh đang nhìn về phía nào.
Bất đắc dĩ, cậu lại nhanh chóng tìm kiếm Quạ Đen trong đám người. Lúc này cậu bỗng nhiên cảm thấy bị Quạ Đen đá mấy cái cũng không có là gì, ít nhất cậu rất ít nhìn thấy loại gϊếŧ chóc hung ác ở trong mắt Quạ Đen giống như người phụ nữ kia.
A Ngôn gian nan đến gần, người phụ nữ liền duỗi tay kéo, kéo cổ áo cậu ra, đánh giá mặt cậu. Mồ hôi lạnh của A Ngôn đều bị dọa ra, cậu cảm thấy một cái tát của người phụ nữ này là có thể tát chết cậu.
Nhưng người phụ nữ kia không ra tay, sau khi chị ta nhìn một lúc lâu, dùng tiếng địa phương với khẩu âm vô cùng kỳ quái nói hai câu với A Đại, sau đó đẩy A Ngôn một cái, nhét rổ đựng chăn vào trong ngực cậu.
A Đại nói, cậu đi phân phát, cậu hỗ trợ.
Nói xong lại gọi Gà Rừng tới đây, sau khi dặn dò vài câu, cũng đưa rổ của mình cho Gà Rừng, cuối cùng đi cùng người phụ nữ kia vào buồng trong.
A Ngôn muốn hỏi Gà Rừng tình huống, nhưng Gà Rừng căn bản không cho cậu cơ hội, cho cậu kéo cổ áo, đội lại mũ, đi theo mình tiếp tục chia bánh.