Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Muối Cứu Thế

Chương 67: Sẽ chết người đấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Thiển bình tĩnh hỏi: “Cậu đang nói lung tung gì đấy… Tôi phải ngủ rồi.”

Ô Tề Hải cầm lấy tấm da Hải thú đính Dạ minh châu khác, trong phòng càng sáng hơn, soi rõ cô gái tóc nâu trà ngồi trên giường.

Vân Thiển cũng nhìn rõ dáng vẻ lúc nãy của cậu hơn.

Gương mặt Ô Tề Hải hay cười. Khác với nụ cười ngượng ngùng của Tống Hành Chỉ và nụ cười lịch thiệp của Văn Nhân Du, nụ cười của cậu hống hách đắc ý, giống như con mèo đen phát hiện dấu vết con chuột để lại.

Cậu chỉ mặc một chiếc quần dài ống rộng, nửa thân trên để trần, cơ ngực màu bánh mật phát triển, hai cái “nói ra sẽ bị khóa(*)” bên trên cơ ngực xỏ hai vòng khuyên màu vàng.

(*) Trên trang Tấn Giang, nếu tác giả miêu tả những bộ phận nhạy cảm sẽ bị khóa tài khoản, nên bà Tác giả ghi vậy đấy, ai hiểu sao hiểu :)))

Hai vòng khuyên đung đưa theo sự tiếp cận chậm rãi của cậu.

Quá… quá đỉnh.

Ánh mắt Vân Thiển dập dìu.

Vân Thiển: Vì sao thị lực của mình lại tốt như vậy?

Cô kéo da Hải thú dùng làm chăn lên, nhắm mắt làm ngơ, nhưng một vài người lại không muốn cô làm thế. Tấm chăn dừng lại giữa đường, bàn tay có thể xé rách da Hải thú dễ như trở bàn tay đặt lên trên, từ từ đè xuống.

Gương mặt Ô Tề Hải phóng đại trước mắt Vân Thiển, một sợi tóc rũ trên mặt bị cậu tóm lấy, đặt dưới mũi khẽ ngửi: “Nếu chị muốn ngủ thì cứ ngủ, em sẽ không làm gì chị… miễn là chị ngủ được.”

Vân Thiển giằng lại tóc, Ô Tề Hải biểu hiện tính xâm lược quá mạnh mẽ khiến cô có cảm giác rã rời trôi nổi giữa đại dương mênh mông, không biết bơi mà cũng không tìm được tấm ván gỗ.

Ô Tề Hải thấy Vân Thiển trốn sang một bên khác chiếc giường, cậu ngồi bên này, nói: “Mỗi ngày em đều mơ một giấc mơ, nhân vật giống nhau, cảnh vật giống nhau, cảm nhận giống nhau. Ngày đầu tiên nằm mơ, em đã không khống chế nổi mà bước vào kỳ tìm bạn…”

“Chị gái biết kỳ tìm bạn của tộc Biển là gì không?” Hai tay Ô Tề Hải chống lên mặt giường, di chuyển bằng bốn chân kiểu động vật, giống như mèo đen mắt vàng chuẩn bị vồ tới.

“Kỳ tìm bạn là khoảng thời gian mà tộc Biển sẽ động dục bất kỳ lúc nào. Bất cứ một động tác hay biểu cảm nào của bạn đời họ chọn lựa đều sẽ trở thành khıêυ khí©h đối với họ… Chị gái đừng bày ra vẻ mặt như vậy, em sẽ không nhịn được mất.”

Cơ thể Vân Thiển cứng đờ, lập tức bày ra vẻ mặt cá chết.

Ô Tề Hải: “Ban đầu, em chỉ có thể nhìn thấy gương mặt người đàn ông, không thể thấy rõ vẻ mặt người phụ nữ. Em chỉ biết cô ấy rất xinh đẹp, thuộc tộc Người, cho nên em muốn đi tìm người con gái xinh đẹp nhất tộc Người, cũng tức là Đại công chúa Lôi Quốc bị tộc Biển bắt đi…”

Giọng nói của cậu rất êm tai, mang theo âm điệu, đan xen giữa lên và xuống. Tiếng kêu của tộc Biển dường như đều có đặc tính như vậy, khiến người nghe không khỏi trầm mê vào đó.

“Một ngày trước khi tham gia sát hạch dũng sĩ, cuối cùng em cũng có thể thấy rõ gương mặt người phụ nữ trong giấc mơ, cô ấy và chị có cùng một gương mặt. Ngày hôm sau, em đã nhìn thấy chị… Người trong giấc mơ là chị đúng không?”

Vân Thiển phủ nhận ba lần liền: “Không phải, không thể nào, tôi vốn không quen biết người nào giống cậu.”

Ô Tề Hải lại miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng trong mơ, Vân Thiển kiểm soát vẻ mặt nhưng lòng thầm chửi um lên. Tại sao Ô Tề Hải lại có thể nhìn thấy chuyện giữa cô và Văn Nhân Du?

Ô Tề Hải nói tiếp: “Còn một người con trai khác, chị gái thật lăng nhăng, thừa dịp ngủ mà hôn cậu ta dính đầy nước miếng trên mặt… Lúc đó bên ngoài cửa sổ còn có con côn trùng kỳ dị.”

Vân Thiển: “…” Cái gì, cô từng hôn Tống Hành Chỉ dính đầy nước miếng trên mặt á?

Hôm nay, Ô Tề Hải nói nhiều khác thường: “Chị gái có chuyện không biết, giữa hai người bọn họ có bí mật nhỏ, là về chị đấy.”



Vân Thiển không thể hỏi, hỏi tức là thừa nhận chuyện Ô Tề Hải nói.

Bây giờ cô có cảm giác xấu hổ muốn độn thổ, kiểu xấu hổ bị người ta rình mò chuyện trên giường, cùng với cảm giác bại hoại đạo đức khi trêu người nhưng lại bị những người cũng có quan hệ khác phát hiện.

Vì sao cô phải có cảm giác này?

Cô và Ô Tề Hải không phải tình nhân, cô và Văn Nhân Du cũng không phải tình nhân… Nam chưa cưới, nữ chưa gả, đôi bên cũng không có người yêu, người trưởng thành chơi thôi không được sao?! Có thể cho người trưởng thành một chút không gian sinh hoạt bình thường không?!

Vân Thiển kiên định lập trường, tất cả cảm giác tiêu cực đều biến mất.

Cô bình tĩnh đáp: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Ô Tề Hải lại áp sát bằng tư thế bò trườn: “Em có thể cảm nhận được cảm giác của người đàn ông kia, bọn họ đều có thể cảm nhận được cảm giác của nhau… Thời điểm một trong hai người làm bất cứ chuyện gì với chị, giữa bọn họ đều có cảm giác y hệt, ngay cả khung cảnh cũng có thể nhìn thấy.”

Vân Thiển chết rồi.

Nếu lời Ô Tề Hải nói là thật, vậy lúc Văn Nhân Du và cô làm cái gì, Tống Hành Chỉ cũng…?

Hẳn Ô Tề Hải không nói láo, Vân Thiển cứ cảm thấy giữa Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có liên hệ kỳ lạ nào đó, mặc dù bọn họ chưa từng nói chuyện nhưng lại có cảm giác ăn ý khó tả.

Nếu Ô Tề Hải nói đúng… Vân Thiển quay về sẽ cắt đứng quan hệ với hai tên khốn kiếp kia!

Ngay lúc Vân Thiển nghĩ ngợi lung tung, Ô Tề Hải đã đến rất gần vị trí của cô, dễ dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Bọn họ giấu giếm chị nhiều như vậy, chắc chắn không tôn trọng chị, đúng không? Em không như vậy, em thích chị, bọn họ chỉ biết thỏa mãn bản thân, nhưng trước nay chưa bao giờ giải quyết nhu cầu thật sự của chị. Sao chị không thử chọn em?”

Cậu ôm Vân Thiển vào lòng, cắn lỗ tai cô: “Dù chị không thích em cũng chẳng sao, em và bọn họ có cùng khuôn mặt, chị xem em như bọn họ là được rồi… Em sẽ không tức giận, em biết cuối cùng gì người chị thích chắc chắn là em.”

“Mặc dù em là con của tộc Người và tộc Biển nhưng em chưa từng tiếp nhận sự giáo dục của tộc Người, em không biết đạo đức mà tộc Người quan tâm là cái gì… Ở tộc Biển, một con cái ưu tú có vô số con đực là chuyện bình thường. Trong biển rộng, bộ tộc chúng em nếu muốn giao phối với con cái còn phải nhờ vào sự trợ giúp của con đực khác.”

“Chỉ cần hưởng thụ là được rồi…”

Giọng nói Ô Tề Hải càng ngày càng ngọt. Mỗi tộc Biển đều có giọng nói mê hoặc người khác bẩm sinh, có điều năng lực này có mạnh có yếu, Ô Tề Hải rất ít sử dụng năng lực này.

Đầu óc Vân Thiển trở nên trống rỗng, cô gần như bị Ô Tề Hải thuyết phục.

Ô Tề Hải cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển từng chút một, cho đến khi cơ thể cứng nhắc của cô mềm nhũn, cậu mới hỏi: “Chị gái, em có thể làm chuyện giống như lão già kia không? Anh ta quá già rồi, cho nên mới không được, nhưng em không giống, em còn rất trẻ…”

Bản thể của Ô Tề Hải giống hổ kình, cũng có đặc điểm của hổ kình. Ngoại trừ hai cây răng nanh đặc trưng của Hải thú

đại biểu cho thân phận tộc Biển, cậu còn một đặc điểm khác chính là khe sinh sản, bình thường nó sẽ rúc vào bên trong khoang bụng, chỉ lúc muốn thì mới xuất

hiện.

…Và nó cũng mang theo kích thước đặc biệt của tộc Biển.

Vân Thiển bừng tỉnh, bản năng sinh tồn khiến cô bùng phát sức mạnh đẩy Ô Tề Hải ra, cuống cuồng rời khỏi chiếc giường xương Hải thú, hoảng hốt nói: “Ô Tề Hải! Chết người đó! Hai chúng ta không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Ô Tề Hải ngỡ ngàng nhìn Vân Thiển sắp bật khóc, cậu cũng muốn khóc rồi.

Ngay lúc thiếu niên trong kỳ tìm bạn chưa trải sự đời phô bày thứ kiêu ngạo nhất của mình, người trong lòng không những từ chối mà còn ghét bỏ đến mức chạy trốn. Cậu bị đả kích quá lớn.

Vân Thiển nghẹn ngào, Ô Tề Hải cũng nghẹn ngào, chỉ còn thiếu nước khóc to hơn bất cứ ai.

Dù cho Tống Hành Chỉ mít ướt ở đây cũng khóc không lại hai người bọn họ.

Chỉ còn một bước tới cửa, nhưng lại xảy ra tình huống như thế, cái này phải gọi là gì đây!





Sáng sớm, Ô Đậu đến tìm Ô Tề Hải.

Nhìn thấy Ô Tề Hải và Vân Thiển có quầng thâm dưới mắt, mặt mày buồn ngủ, tay chân toát lên cảm giác mệt mỏi rã rời, cậu nở nụ cười mờ ám: “Tiểu Hải, Vân Thiển là tộc Người, không hồi phục sức lực tốt như cháu. Cháu phải chú ý một chút.”

Vân Thiển: “…”

Mắt Ô Tề Hải bắn ra sát khí, cậu xách cổ áo Ô Đậu đi ra ngoài. Vân Thiển nghe thấy tiếng thét như gϊếŧ heo của Ô Đậu ——

“Ô Tề Hải, cháu điên rồi sao! Cháu cởϊ qυầи chú làm gì! Cháu điên rồi hả? Cháu muốn làm mình chết ngộp dưới biển hả? Cháu có nghe tộc Biển chết ngạt bao giờ chưa?”

Ô Tề Hải chắc chắn một chuyện, đặc trưng Hải thú mà những người khác giữ lại sẽ không ảnh hưởng tới chuyện họ làm với tộc Người, chỉ có cậu…CHỈ CÓ CẬU!

Cho nên cậu mãi mãi không có cách nào ở bên cạnh chị gái sao?

Ô Đậu buộc lưng quần, khó hiểu nhìn Ô Tề Hải mất hồn trở về hang núi. Theo lý mà nói sau khi mang Vân Thiển trở về, cậu phải vui vẻ mới đúng, sao lại có phản ứng như vậy?

Ô Đậu: “Vân Thiển, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vân Thiển cảm thấy loại chuyện như vậy không nên nói cho Ô Đậu thì tốt hơn, bèn đáp: “Không có gì, đúng rồi, Đậu Đậu. Hôm trước cậu nói cậu cứu không ít dũng sĩ, trong đó có ba người như thế này không?”

Cô miêu tả đặc điểm vẻ ngoài của Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.

Ô Đậu lắc đầu: “Không thấy.”

Vân Thiển hỏi: “Nếu bọn họ ở độ sâu đó thì có thể tự cứu không?”

Ô Đậu cười ha ha: “Với thân thể tộc Người thuần túy thì không thể nào, ngược lại thi thể vỡ tung của bọn họ có thể sẽ bị tộc Biển tuần tra nhặt về… Xin lỗi, họ là bạn cô à?”

Vân Thiển: “…Thỉnh thoảng là vậy.”

Ô Đậu: “?”. Bạn bè mà còn có thể thỉnh thoảng sao?

Vân Thiển trở về hang động. Ô Tề Hải giống như nhóc đáng thương nằm co ro bất động dưới hồ nước cạn trong hang,

Vân Thiển không hề có sức đề kháng với nhóc đáng thương.

“Tiểu Hải?”

Cô tới gần hồ nước cạn, vỗ lên vai cậu an ủi: “Đây không phải lỗi của cậu… Chẳng qua là kết quả do bất đồng chủng tộc mà thôi.”

Ô Tề Hải đột ngột xoay người, bắt lấy tay cô: “Em có thể đi tìm Phù thủy biển giao dịch.”

Vân Thiển: “…Chúng ta vừa bị Phù thủy biển đá ra đấy.”

Ô Tề Hải: “…Phải ha.”

Cậu ngập ngừng, nghiêm túc nói: “Em có thể hỏi Phù thủy biển tại sao tức giận, sau khi giải quyết chuyện đó, chắc hẳn cô ta sẽ giao dịch với em… Em sẽ nghĩ hết mọi cách để được ở bên chị.”

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »