Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Muối Cứu Thế

Chương 111: Nữ Thần Được Mùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thủ đô.

Qua một thời gian dài quan sát, Giới vẫn không phát hiện vấn đề ở Thiên Hành Kiện.

Dường như anh ta là một thầy giáo thể dục tiểu học nhiệt huyết, khá tùy tiện, không có đầu óc, mang đến cảm giác chính nghĩa cực mạnh.

Giới nán lại vài ngày, xác nhận Thiên Hành Kiện chỉ là một người chơi bình thường. Đúng lúc rời đi, ngài nhìn thấy Đặng Lan Lan đã từng uy hϊếp Vân Thiển đang đi trên đường ở gần căn hộ.

Vì sao con người này lại ở đây…

Đúng lúc ở gần căn hộ Thiên Hành Kiện, cô ta quen biết Thiên Hành Kiện sao?

Một lát sau, Đặng Lan Lan đi lướt qua căn hộ mà không bước vào, xem chừng cô ta chỉ đi ngang nơi này.

Giới đi theo sau lưng Đặng Lan Lan, quan sát thật kỹ. Ngài nhận ra đúng là tình trạng linh hồn Đặng Lan Lan có hơi kỳ lạ. Loài người do du͙© vọиɠ cấu thành, mà du͙© vọиɠ của Đặng Lan Lan bị lấy đi phần lớn, chỉ còn lại ham muốn kiểm soát còn nguyên vẹn.

Cách thức của kẻ lấy đi du͙© vọиɠ của Đặng Lan Lan rất lạ, không tước hết du͙© vọиɠ một cách triệt để, vì vậy ngoại trừ ham muốn kiểm soát thì Đặng Lan Lan còn sót lại du͙© vọиɠ khác.

Đây là nguyên nhân cô ta quan tâm gia đình mình, ý thức được chuyện bản thân sẽ tổn thương đến gia đình nên đang nghĩ cách tự cứu.

Tìm đến Giới.

Suy nghĩ của cô ta không sai.

Đúng là chỉ có thần linh có thể lấy đi du͙© vọиɠ của con người, hơn nữa còn là thần linh thuộc phái du͙© vọиɠ mới làm được chuyện này.

Nhưng cách thức của thần linh trường phái du͙© vọиɠ mà ngài biết đều sẽ không cẩu thả như vậy. Đúng là sẽ có thần linh phái du͙© vọиɠ lấy đi du͙© vọиɠ của sinh linh để tu luyện…

Nhưng không phải ngài.

Giới tu luyện du͙© vọиɠ của bản thân. Sau khi ngài phân chia chúng thành những phân thân riêng lẻ, sâu bên trong cơ thể bản thể vẫn giữ lại một phần du͙© vọиɠ cực nhỏ, nhằm phân biệt và lấy lại phân thân.

Chính vì nguyên nhân này mà khi cảm xúc phân thân dao động mạnh sẽ có thể ảnh hưởng đến ngài.

Huống chi cách thức sử dụng du͙© vọиɠ sinh linh phụ trợ tu luyện này đã biến mất sau khi Thần điện Ánh Sáng bắt buộc loại bỏ, dưới tình hình số lượng thần linh phái du͙© vọиɠ đếm trên đầu ngón tay, càng không ai sử dụng cách này tu luyện.

Còn một khả năng khác chính là Tà thần.

Tà thần tu luyện chẳng kiêng chay mặn, chỉ cần là phương thức tăng nhanh thực lực thì đều dùng hết, cướp đoạt du͙© vọиɠ là một trong số đó.

Tà thần đã mai danh ẩn tích từ lâu.

Trước khi đảo ngược thời gian, ngài cố ý tạo ra Tà thần nhằm hủy diệt thế giới gốc, đáng lý gã cũng phải tan biến theo Tái hiện hôm qua…

Nếu Tà thần không bị Tái hiện hôm qua xóa sổ thì sao?

Thế giới Vân Thiển sắp biến thành thế giới tận thế, nhân tố tận thế của nó là… Tà thần sao?

Giới chợt sởn da ốc, chạy trở về Thần giới.

Ngài cần phải khôi phục thêm thật nhiều ký ức.

***e b o ok t ru y e n . v n

Thần điện Thần Chiến Tranh rộng lớn bề thế, số lượng thần bộc rất nhiều. Gần đây, Thần Chiến Tranh Diệc đề cao lối sống xa hoa hưởng thụ của loài người bên trong thần điện, hiện đang ngâm mình dưới ao nước, thần bộc phục vụ thần quả gọt sẵn cho ngài.

Qua một lúc, Thần Chiến Tranh Diệc giải tán thần bộc, ngồi một mình trong ao nước, gương mặt hơi buồn bã, mái tóc ngài tựa ngọn lửa rực cháy làm cả mặt nước nhuốm lên màu đỏ nổi bật như máu loãng.

“Sở thích của ngươi thật biếи ŧɦái.”

Giọng đàn ông đột nhiên vang lên, không biết Thần Chiến Tranh Diệc lấy dao găm từ đâu ra, phóng thẳng về nơi phát ra âm thanh.

Hai ngón tay thon dài kẹp lấy thân dao, Giới tháo mặt nạ xuống, đồng thời biến đổi mùi: “Nghe nói chỗ ngươi cất giữ rất nhiều sách, hãy cho ta vào xem.”



Thần Chiến Tranh Diệc: “Chúng ta thân lắm à? Ngươi đang làm chuyện gì mà không muốn người khác biết, biến đổi dung mạo, lại còn giấu mùi. Có bao nhiêu người có thể phát hiện hành tung của ngươi, lẽ nào ngươi không muốn để Thần Phụ yêu thương mình phát hiện?”

“Nhất thời nổi hứng mà thôi.” Giới ném dao găm xuống đất, ngài hơi hất hàm: “Để trao đổi, ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân Thần Hải Vu không chịu tha thứ cho ngươi.”

Mắt Thần Chiến Tranh Diệc phát sáng: “Làm sao ngươi biết được?!”

Giới: “Chính miệng Thần Hải Vu nói.”

Thấy vẻ mặt thù địch của Thần Chiến Tranh Diệc, ngài bổ sung: “Vân Thiển từng giúp đỡ cô ta.”

Thần Chiến Tranh Diệc đứng dậy khỏi ao, áo bào tự động hiện lên, ngài nói: “Tính cách nàng ấy ương bướng nhưng luôn là người có ơn tất báo.”

Tiếp đó, ngài nhìn sang Giới: “Ngươi muốn xem sách về chủ đề gì?”

Giới nói: “Ta tự tìm.”

Thần Chiến Tranh Diệc nói: “Sách có đến hàng tỉ cuốn, không thể nào dùng thần thuật kiểm tra, chỉ có chủ nhân là ta đây mới biết rõ vị trí các loại sách. Ngươi chắc chắn muốn tự mình tìm bằng mắt thường chứ?”

“…” Giới ngập ngừng, nói: “Ta cần thần thuật liên quan đến ký ức. Ký ức một người bạn của ta có vấn đề, ta không hiểu về mặt này lắm. Tất cả thần thuật phong ấn, xóa trí nhớ, cải tạo trí nhớ,… đều cần.”

Thần Chiến Tranh Diệc nhìn ngài: “Thì ra ký ức của ngươi bị người ta động vào.”

Giới bình tĩnh đáp: “Ta nói là bạn của ta.”

Thần Chiến Tranh Diệc nói một cách quả quyết: “Ngươi không thể có bạn!”

Giới: “…” Thật muốn gϊếŧ quách tên này.

Tất cả chiến lợi phẩm của Thần Chiến Tranh đều nằm trong một không gian cá nhân mà ngài mở, số lượng sách trong đó vô cùng khổng lồ. Thần Chiến Tranh Diệc quen cửa quen nẻo dẫn Giới tìm tới một giá sách.

“Ngươi có thể xem trước những cuộn sách ở đây. Ngươi hẳn không đến mức bị chúng nó đả thương.”

Phần lớn thần thuật được ghi chép trên những cuộn sách được làm từ cây gỗ đặc biệt. Thần thuật càng mạnh, yêu cầu thần lực của thần linh đọc nó phải càng cao. Nếu như thần lực không đủ mà cố đọc, kết quả thần lực sẽ bị rối loạn một thời gian dài, không thể sử dụng thần lực.

Sau đó, Thần Chiến Tranh Diệc bỏ Giới ở đó, tiếp tục đi tìm thần thuật có liên quan khác.

Giới bắt đầu đọc cấp tốc.

Rất nhiều cuộn sách chỉ liếc mắt rồi ném sang một bên, thần thuật quá thấp không thể nào được sử dụng, chắc chắn không phải chúng.

Thần Chiến Tranh cầm cuộn sách thần thuật mới về. Thời gian ngài rời đi cũng không lâu, nhưng nhìn cuộn sách chất đống cạnh chân Giới giống như bị đứa trẻ nghịch ngợm xé sách lung tung, miệng ngài hơi co rút.

Thần Chiến Tranh Diệc nhanh chóng nhận ra điều gì đó, ngài thả một đống cuộn sách thần thuật xuống, trầm giọng nói: “Nếu muốn tìm thần thuật mà thần tối cao sử dụng thì ngươi không tìm được ở đây đâu.”

Động tác trên tay Giới khựng lại, miệng lẩm bẩm: “Nói vớ vẩn.”

“Sau khi trở thành thần linh, không thể cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết, đó là một việc vô cùng buồn chán.” Thần Chiến Tranh Diệc lấy một bộ giáp bên cạnh kệ sách ra, bộ giáp màu đỏ đậm gần như màu đen. “Đây là áo giáp mà ta mặc trong trận chiến cuối cùng trước khi thành thần, nó vốn là giáp đen, bên trên đều là máu khô của kẻ địch.”

Giới: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Thần Chiến Tranh Diệc: “Ta không thể nào cảm nhận được máu huyết sôi sục mà chiến đấu mang lại, vì vậy ta bắt đầu theo đuổi sức mạnh tối cao. Thời gian ngươi ra đời không lâu, thực lực tăng lên lại vượt xa tất cả thần linh, ta vẫn luôn tò mò về phương pháp tu luyện của ngươi.”

Giới hừ một tiếng: “Đây là lý do ngươi đặt bẫy trong thế giới nhỏ của ta sao? Biết phương thức tu luyện của ta, muốn hạ thấp thực lực ta, nhằm đánh bại ta.”

Thế giới nhỏ Tham lam ở có một cuốn sổ ám mùi của Thần Chiến Tranh, suýt nữa gϊếŧ chết Tham lam.

Thần Chiến Tranh Diệc vỗ khôi giáp mắng: “Đồ rắm thối nhà ngươi, ta chưa bao giờ dùng cách bẩn thỉu như vậy, rõ ràng là ngươi nhiều lần khıêυ khí©h ta trước, lại sai phân thân đi trộm bội kiếm của ta…”

“Ta chưa từng làm chuyện như vậy. Sau khi phân thân của ta được thả ra, chúng tự động đi về hướng thế giới nhỏ khác nhau, vốn không chịu sự khống chế của ta.” Giới bực bội nói: “Ta khıêυ khí©h ngươi trước? Rõ ràng là ngươi dè bỉu ta xuất thân thấp kém trong các buổi tụ họp quan trọng, bảo ta là thần nhân tạo chẳng đáng một xu.”

Thần Chiến Tranh Diệc: “?”

Ngài thề thốt phủ nhận: “Ta chưa từng nói xấu sau lưng thần linh khác. Nếu thấy ai chướng mắt, ta sẽ trực tiếp đánh thẳng tới cửa.”

“Nhưng thần bộc ta ——”



Tiếng giới im bặt, chuyện Thần Chiến Tranh nhục mạ ngài đều do Vương Lâm nói cho ngài biết, ngài chưa bao giờ chủ động đi chứng thực.

“Thần bộc của ngươi, ngươi chỉ có một thần bộc, lẽ nào là cái tên do Thần Bóng Tối đưa cho ngươi?”

Thần Chiến Tranh Diệc khó hiểu nói: “Vì sao thần bộc của ngươi muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta, hình như chúng ta đâu có mâu thuẫn.”

Giới dời mắt, nói: “Một trong những du͙© vọиɠ phân thân của ta là Gϊếŧ chóc, nếu muốn ngưng tụ Thần cách du͙© vọиɠ, Gϊếŧ chóc là không thể thiếu.”

Mà hiện tại thần linh có được Thần cách Gϊếŧ chóc chính là Thần Chiến Tranh.

“Ngươi muốn là thần linh đầu tiên ngưng tụ được Thần cách du͙© vọиɠ sao, đúng là rất hợp với ngươi.” Thần Chiến Tranh Diệc trầm mặc chốc lát: “Lời đồn nói ngươi có thể gϊếŧ thần…”

Giới đáp: “Không phải lời đồn.”

“Biết thế ta nên nghiêm túc đánh một trận với ngươi sớm hơn.” Thần Chiến Tranh Diệc sờ cằm: “Thần bộc của ngươi không nghe lời ngươi, xem chừng tín ngưỡng thật sự của ông ta cũng không phải ngươi. Thần Bóng Tối chướng mắt ta sao, muốn thông qua đứa con cưng là ngươi xử lý ta?”

Tình huống càng ngày càng phức tạp.

Thần Chiến Tranh Diệc vui sướиɠ khi người khác gặp họa: “Xem ra không cần ta nhắc nhở, ngươi cũng sẽ phát hiện phương pháp ngươi tu luyện có vấn đề, sơ sẩy một chút là sẽ biến thành Tà thần. Đến lúc đó, tất cả thần linh đều sẽ tới gϊếŧ ngươi… Bị chính Thần Phụ mà mình kính trọng tin tưởng gài bẫy có cảm giác thế nào?”

Quả nhiên chuyện Thần Chiến Tranh biết rất nhiều, y còn phát hiện tai họa ngầm của phương pháp tu luyện nhanh hơn ngài. Giới bất đắc dĩ nói:

“Ký ức của ta không hoàn chỉnh, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không thể nào bày ra phản ứng mà ngươi muốn.”

Thần Chiến Tranh Diệc cười to hai tiếng, ngưng cười nói: “Cảm giác bị một vị thần tối cao nhớ nhưng mà chẳng biết nguyên nhân thật khiến người ta khó chịu. Không chừng người kia có thể giải quyết vấn đề của ngươi, bà ta là một thần linh khá uyên bác.”

“Là ai?”

***

Dạy sinh linh trồng trọt, mang sức sống đến mặt đất, vừa có thể giúp lãnh thổ thế giới nhỏ mà mình cai quản phì nhiêu, thực vật tươi tốt, cũng có thể khiến mặt đất thế giới nhỏ khô héo, vạn vật điêu linh, ngoại trừ hai vị thần có địa vị cao nhất là thần tối cao, còn có Nữ Thần Được Mùa – thần linh có tín đồ đông đảo nhất.

Giới chưa từng gặp Nữ Thần Được Mùa, ngay cả buổi tiệc các vị thần mà bà

cũng không tham gia. Bà là thần linh mà chỉ có thần linh phái sinh mệnh mới thỉnh thoảng có cơ hội gặp mặt.

Thừa dịp thần bộc đi thông báo Nữ Thần Được Mùa chuyện bọn họ tới bái phỏng, Thần Chiến Tranh Diệc nói: “Ta từng chinh chiến tại một thế giới nhỏ thuộc

sự cai quản của Nữ Thần Được Mùa, bà ta là thần linh duy nhất đích thân xuất hiện bảo vệ tín đồ và cảnh cáo ta. Nhưng Thần điện Ánh Sáng cần một Thần Chiến Tranh, bà ta vì lời kêu gọi của Thần Ánh Sáng mà không thể không buông bỏ thế giới nhỏ kia. Sau lần đó trở lại Thần giới, bà ta không bao giờ tham gia bất cứ hoạt động nào giữa các thần linh nữa.”

Giới vẫn che giấu tướng mạo bản thân như cũ, ngài gật đầu: “Lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này.”

Thần Chiến Tranh Diệc: “Lúc chuyện xảy ra, ngươi còn chưa ra đời… Rõ ràng tính tuổi tác thần linh thì vẫn chỉ là một đứa con nít, vậy mà thực lực đã ngang cơ với ta, đúng là khiến người tức chết.”

Giới mới phát hiện Thần Chiến Tranh nói nhảm nhiều thật, thảo nào Thần Hải Vu ghét y như vậy.

“Ngươi đã từng làm hại thế giới nhỏ của bà ta, bà ta phải ghi thù ngươi mới đúng. Ngươi tới bái phỏng như vậy không bị đuổi ra đấy chứ?”

Thần Chiến Tranh Diệc cười nói: “Đã là chuyện của mấy vạn năm trước, tốt xấu gì cũng là một vị thần cấp cao, bà ta không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy.”

Mùi của Nữ Thần Được Mùa bay từ phía trước tới, Thần Chiến Tranh Diệc mở miệng nói: “Ngươi xem, quan hệ giữa các thần linh cấp cao với nhau là thế đấy, thăm hỏi nhau thôi mà cũng phải đích thân nghênh đón.”

“Thần Chiến Tranh, không ngờ ngươi lại tới đây.”

Nữ Thần Được Mùa cầm cành ô liu, vầng trán rộng, vẻ mặt trách trời thương dân, nhàn nhã bước tới trước mặt Thần Chiến Tranh. Bà bất ngờ móc cây cào ra, nhắm chính xác vào Thần Chiến Tranh, đập túi bụi một trận.

Tiếng động dừng lại, Nữ Thần Được Mùa nhìn sang Giới, giọng nói dịu dàng như nước: “Đã lâu ta không gặp thần linh nhỏ tuổi, con bao lớn, được mấy trăm tuổi chưa?”

Giới ngưng mắt nhìn cơ thể Thần Chiến Tranh vùi dưới đất, chỉ còn lại cái đầu ló bên trên đang cười gượng.

Ngài nở nụ cười ngoan ngoãn kiểu Tống Hành Chỉ: “Chưa ạ.”

“Được đấy, vẫn là thần linh nhỏ tuổi, ta rất thích trẻ con.” Nữ Thần Được Mùa mỉm cười móc một bình nước ra, giẫm lên cái đầu đang tính vùng dậy, tưới nước lên trên: “Trẻ ngoan không nên chơi với súc sinh, con biết chưa?”

Giới: “…”

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »