Chương 3: Tuyển thủ nhà nghề?

Cả buổi tối, cô cứ đắm chìm trong cảm xúc đau khổ, không khí trong phòng bị đè ép đến đáng sợ. Đáng sợ nhất là, sau khi cô gửi lại lời mời, Grunt đều không chấp nhận... Không chấp nhận nữa...không chấp nhận nữa...

Cứ như vậy, trở mình trằn trọc trên giường đến ba giờ sáng, cuối cùng không nhịn được nữa, trong bóng tối chợt ngồi dậy.

Nhất định là khi chọn nhân vật có vấn đề.

Nhân vật kia quá xấu rồi!

Nhất định là thế.

Vì vậy, cô lặng lẽ mở máy tính ra, vì sợ ba mẹ thấy trong phòng có đèn, lấy chăn trên giường, tạo thành cái lều nhỏ, chui vào cùng với laptop. Nhanh chóng bật máy lên, mở Desktop Shortcut, vào trò chơi...Ay? Mật mã tài khoản đâu? Cô mò tìm trên bàn hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra từ phía dưới bàn phím, cẩn thận nhập vào.

Mấy giờ trước, cô còn chăm chỉ mời đến bảy tám lần... Đều trực tiếp bị từ chối. Bây giờ...

Mặc dù cảm thấy chột dạ, gõ một chữ Grunt.

Sau đó, nhấn Enter.

Online ư?!

Anh không ngủ sao? Chơi đến liều mạng như vậy?

Khó trách như Đậu Nành nói, anh là một Tông Sư tổ... Ặc, Tông Sư tổ là cái gì... Quên mất không hỏi rồi.

Tóm lại, nghe được "Tông Sư" là nghĩ đến Tông Sư bậc nhất, rất phong cách là được rồi.

Đáng tiếc rằng, cô đối với trò chơi này không hề có một chút khái niệm, chỉ biết mời người ta đối chiến. T.T

Ôi?

Chẳng nhẽ lại từ chối nữa?

Chợt, có một khung thông báo: "Grunt đã chấp nhận lời mời, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi hệ thống tìm kiếm ngẫu nhiên 8 người".

Chấp! Nhận! Rồi!

Khoan đã...! Cô liền gửi một tin nhắn riêng: tôi... có thể cùng nhóm với anh không? Đừng làm kẻ địch, được không?

Không hề có hồi âm.

...

Hệ thống bắt đầu tiến hành xử lý, bây giờ là lựa chọn nhân vật. Lần này cô cũng không dám chọn tùy tiện, có hơn một trăm nhân vật trong đó, cẩn thận tìm kiếm, có đáng yêu, có mạnh hay không, vừa nhìn cũng không nhẫn tâm gϊếŧ chết? Nhanh chóng, cô chọn tạo hình Laury, còn cưỡi...một con mèo lớn?

Manh Manh, rất đáng yêu, đúng ý cô rồi.

Một tiếng tia chớp xẹt xẹt vang lên, hình ảnh thay đổi toàn bộ, cô nhanh chóng nhìn lướt qua tất cả các id trước mặt, có Grunt! Khác với nhân vật tối hôm qua, lần này anh chọn nhân vật... Ừ, là tạo hình ác quỷ, trông càng đẹp trai hơn.

Cô lặng lẽ, di chuyển đến gần anh, thấy anh không có phản ứng gì, lại tiến đến hai bước.

Cuối cùng, dứt khoát lấy dũng khí, đứng hẳn bên cạnh anh.

A? Anh không hề né tránh? Vậy tức là không ghét mình? Đồng Niên ngồi trong chăn, vừa lau màn hình vì hơi thở phả vào, vừa ngây ra cười.

Chưa kịp vui mừng được mấy giây, mọi người đã chọn đồ trang bị, rối rít rời khỏi nhà. Tổng cộng có ba đường Thượng, Trung, Hạ, Grunt dường như không chút do dự, dọc theo con đường trung gian, một mạch đi xuống.

Đồng Niên lập tức hấp tấp chạy theo anh...

Một người bình thường, đây không phải là...thưởng thức và công nhận sao...

Trong khung chat nhóm, các đồng đội lần lượt "té xỉu":

"Người cưỡi con mèo lớn kia... Điên rồi sao?"

"Mẹ nó, tuần này hai lần đυ.ng phải nick bị trộm rồi, không phải lại đến đây đấy chứ?"

"Ba giờ đêm, tên trộm nick này không ngủ sao??!! Cha mày bài trí, cha mày tích lũy nha!"

...

Đồng Niên mù mờ, cưỡi mèo lớn, đứng sau lưng Grunt, không biết mình lại gây ra sai lầm gì.

Không phải sinh ra tại một chỗ sao? Không phải đồng đội sao? Tại sao không thể đi theo đồng đội? Trợ giúp lẫn nhau không thể được ư?

"Tôi...Là đồng đội với anh? Tại sao không thể đi theo anh?" Rốt cuộc cô... lấy dũng khí hỏi trước mặt anh.

"..." Grunt.

Anh trả lời rồi! Thật sự trả lời lại rồi!

Trong nháy mắt, Đồng Niên quên đi sự nghi ngờ của mình, vui vẻ cưỡi mèo lớn, chạy vòng vòng xung quanh anh: "Xin chào, xin chào, Grunt, tôi là cá mực nhỏ, lần đầu tiên chơi trò này, thật! Thật đấy! Có chút hào hứng, xấu hổ quá, không biết nên nói gì, tôi sẽ cố gắng tập luyện! Anh ngàn vạn lần đừng chê tôi!"

"..." Grunt.

Cô hoàn toàn quên mất, mình đang ở server Tông Sư.

Mà còn xếp hạng thứ 97 trong nước.

Đã từng chơi trong hai mươi bốn server tại Trung Quốc, có hơn 3 triệu người chơi, đứng thứ 97...id, đứng cạnh Grunt hỏi: "Dùng nút Q,W,E,R và A,S,D,F để tấn công phải không? Tôi đã lên trang web chính thức xem qua cách tấn công chiếm đóng rồi, vẫn thường xuyên luyện tập trên máy tính~"

Vì vậy, ba giây sau, trên khung chat nhóm xuất hiện một hàng chữ.

Grunt: không phải là trộm nick, bị đứa trẻ trong nhà vào id, các vị, tự giải quyết cho tốt.

Mọi người trong nhóm đều thất vọng.

Với hàm ý này, bọn họ không chỉ hao tổn một quân lực chiến đấu, còn phải bảo vệ id này, đề phòng hắn bị kẻ địch gϊếŧ chết. Bị gϊếŧ một lần, chính là cống cho kẻ địch 100 tiền vàng a... Xong, có lẽ phải làm Phật gia thôi.

Thật may là, trong đội còn có Grunt, vị trí ổn định xếp hạng thứ mười trong các tuyển thủ nhà nghề.

"Thấy bụi cỏ bên trái không?" Grunt chợt hỏi.

"Ừm! Thấy rất rõ! Máy tính của tôi rất tốt, bảo đảm không mắc kẹt đâu!"

Grunt trầm mặc.

Sau ba giây: "Chui vào, đến khi trò chơi kết thúc."

Diendanlequydon.com

*********************************

Grunt ngáp, xoay người trên ghế salon, mệt mỏi nhìn thoáng qua chiếc máy tính Gun vừa tắt đi: "Lão đại, anh không thể tạo một nick riêng để chơi sao? Sao cứ ghiền nick của em thế?"

"Cậu dám nói thế?" Mí mắt Gun lười nhác mở ra, "Không giúp cậu thắng mấy lần, cậu đã nhanh chóng bị rớt xuống top mười rồi."

Điều này hiển nhiên là phải ngờ vực năng lực của Grunt.

"Anh thật sự không muốn tạo nick để chơi hả?" Grunt đã quen với lời nói độc miệng của lão đại, luyện thành tự loại bỏ những yếu tố châm biếm trong đó.

"Thế nào? Thật sự muốn anh đây tạo nick mới?" Gun tiện tay đẩy bàn phím máy tính ra, đứng lên/

"Đúng vậy, chưa bao giờ cùng lão đại đánh thắng cuộc thi xếp hạng, thì không cam tâm." Grunt nghiêm túc đeo kính lên, thư giãn gân cốt, vừa định bò dậy khỏi ghế salon, liền tóm được một tập văn kiện bay đến.

"Tôi muốn đăng ký, vậy còn mấy người kia thì sao? Đi, bảo họ điền vào, giao cho đội trưởng, để làm visa."