Chương 20: Chia tay không đúng lúc !

Editor: Misali

Ngày hôm sau, Dt từ khách sạn của ông nội trở về nơi ở của câu lạc bộ, nhận ra mười người trong đội đều đang mặc áo phông đồng phục câu lạc bộ, cứ nhảy lên rồi xoa xoa cánh tay, vận động làm nóng người tại chỗ, Demo nhìn thấy Dt lập tức mắt đỏ ngầu: "Đội trưởng!" Mọi người xông lên, dù là lớn hơn hay nhỏ hơn cậu ta, tất cả đều cảm thấy rốt cuộc cũng có chỗ dựa.

Không cần phải nói, người trong gian phòng ở cuối hành lang kia tối hôm qua tâm tình nhất định đã bị phá hỏng tới cực điểm.

Dt trầm mặc, gật đầu.

Đi thẳng tới cuối hành lang, đẩy cửa ra.

Nhìn thấy trong phòng, dưới đất rải đầy vỏ chocolate, vỏ kẹo trái cây, đều là các loại kẹo... Không hề bật đèn lên, Gun đang ngồi máy tính dùng ưu thế tuyệt đối hành hạ đối thủ đến chết, sau đó cũng không quay đầu lại: "Trở về rồi hả?"

Dĩ nhiên, người lúc này đẩy cửa phòng anh ra chỉ có kẻ đã dám bán đứng anh.

Một viên kẹo vứt ra, bay xượt qua tai Dt, trực tiếp đập trúng cánh cửa. Ngoài cửa, mọi người nghe lén bỗng run lên, lập tức chậm rãi đi ra ngoài chạy bộ. Trái lại, Dt suýt bị ném trúng thì không chút biểu cảm, ánh mắt cũng không thay đổi, đưa tay đóng cửa phòng Gun lại, lấy thẻ mở cửa căn phòng đối diện.

Phải nghỉ ngơi thêm một lát.

Người đàn ông ngồi yên vị trên ghế, cơ thể ngả về phía sau, xem đi xem lại lịch trình vừa lấy ra. Mùng năm là ngày của lực lượng chính tập họp, đến Tam Á, một ngày nữa, đại bộ phận của K&K đến Tam Á, anh, Dt và Grunt bay sang Mỹ tham gia trận đấu Starcraft 2.

Sắp xếp rất ổn thỏa.

Anh trằn trọc, sau mấy lần nhìn tờ giấy, cuối cùng nghĩ đến một vấn đề.

Suy cho cùng, anh có nên nói với cô gái kia không, rằng anh sẽ ra nước ngoài một thời gian?

...

Trong suốt 29 năm, anh chỉ chính miệng nhận lời với người khác hai chuyện, đầu tiên là việc đầu tư cho đội của Solo, thứ hai là đồng ý cho cô quyết định thời gian chia tay.

Mềm lòng với cô có lẽ bởi vì cô tin lời giải thích của anh vô điều kiện.

Điều đó vốn là do bế tắc - bởi vì giúp cho Dt, mới nói với mọi người giữa cô và anh - phải giải thích.

Trên khuôn mặt đẹp của anh, ngoại trừ cả đêm mệt mỏi không ngủ được và tâm tình không tốt, và cả tương lai không thể nào nắm trong tay thật phiền phức. Từ tối hôm qua, anh đã bắt đầu có dự cảm không lành, hành động nhẹ dạ lần này sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền toái.

Bây giờ... Chính là điều đầu tiên.

**************************************

Trước tết hai ngày, cô bị ba mẹ đưa đi khắp nơi để chúc tết, điều này vẫn diễn ra như mọi năm.

Có lúc, thừa dịp người lớn cùng ngồi xuống hàn huyên trò chuyện, cô đều nghĩ vẩn vơ tới lời nói của Gun. Đến tối mùng hai, cô rốt cuộc không nhịn được, kéo Đậu Nành cũng bị lôi đi chúc tết nhỏ giọng kể chuyện.

Đậu Nành nghe từ đầu đến cuối, quả thật so với gánh nặng đi chúc tết còn có hứng thú hơn.

"Tất nhiên là có ý với cậu rồi!" Sau khi Đậu Nành nghe được đối thoại giữa hai người tối hôm qua, rốt cuộc không kiềm chế được, vụt đứng dậy, thu hút tầm mắt của mấy vị trưởng bối trong nhà... Cậu ta liền lặng lẽ ngồi xuống, ghé vào tai cô cảm khái: "Nói cho cậu biết, cậu không hiểu về đàn ông, thật sự không hiểu chút nào, vậy thì phải để tôi, một người đàn ông trời phú từng trải giải thích cho cậu nghe."

"Không phải cậu đã từng yêu thầm bảy người con gái sao?" Đồng Niên thật sự không nhịn được chế nhạo cậu ta.

Có chỗ nào là trời phú từng trải chứ...

"Bảy thì sao, đó đều là quá khứ đầy máu và nước mắt đấy, mỗi lần đều bày tỏ khác nhau, và cách từ chối cũng khác nhau mà," Đậu Nành đau khổ nhìn cô, "Nghe câu "cửu bệnh thành y" chưa? Tôi yêu thầm lâu rồi, thành ra rất hiểu biết chuyện đó."

("Cửu bệnh thành y" nghĩa là bệnh lâu ngày sẽ trở thành bác sĩ chữa trị)

Cô hoài nghi, vẫn giữ thái độ như cũ.

"Dù sao thì là thế này, hắn cho cậu quyết định thời gian chia tay, nói đúng ra là đang làm trái ý mình. Đàn ông đều có lòng tự ái, cậu theo đuổi hắn, chẳng nhẽ hắn lại nói thẳng với cậu là "tôi không muốn chia tay" sao? Hắn chính là cố tình ra hiệu với cậu đó."

...

Cô không hoàn toàn tin lời Đậu Nành nói.

Sau khi về nhà, gọi điện ngay cho Việt Quất, một người luôn có kinh nghiệm về việc theo đuổi đàn ông.

"Kịch giả tình thật đấy! Anh ta chính là kịch giả tình thật!"

...Giọng nói bên kia điện thoại so với cô còn kích động hơn...

Có thật vậy không?

Đồng Niên ôm con gấu Pooh lớn, ngồi trước máy tính, rơi vào trầm tư.

Nếu như... Anh thật sự ngại nói ra, muốn thử ở bên cạnh nhau, vậy, còn phải chia tay làm gì?

Cô đặt cằm trên vai con gấu, vuốt vuốt chân nó, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cứ nghĩ đến tối hôm đó, anh đã nghe bài hát kia đến mất hồn. Lời bài hát...Rất giống như trang web về anh mười năm trước. Nghĩ như vậy, cô ném gấu đi, lập tức tìm kiếm, chăm chú nghe kĩ mấy lần lời bài hát.

Trước mặt dường như có rất nhiều hình ảnh sinh động.

Anh đã từng là một người chơi game nhiệt huyết trong tiếng vỗ tay, được người ta hâm mộ, cùng đồng đội từng bước trở thành vô địch, rồi dần dần nổi tiếng khắp thế giới...

Bỗng nhiên, giải tán cả đội đang trong thời điểm đỉnh cao chỉ sau một đêm.

Vậy thì danh hiệu gọi là "người đàn ông có năng lực đạt tới trình độ đỉnh cao của tuyển thủ nhà nghề" chợt tan biến, rời khỏi Trung Quốc.

...

Cô chớp chớp mắt, mũi ê ẩm, có phần khó chịu.

Ngón tay vô thức trượt qua trượt lại trên bàn phím.

Nếu như mười năm trước biết đến anh, có lẽ cô sẽ không dám đến gần anh. Thật sự quá chói mắt.

...

A,

Không đúng.

Mười năm trước cô mới chín tuổi...

Học lớp ba tiểu học...

Còn vì không đạt thành tích cao môn Tiếng Anh nên đã khóc lớn...

Lớp ba sao? Trong đầu cô nghĩ tới bản thân mình đã từng đeo một cái cặp sách khổng lồ, khóc lóc gấp bài thi lại thành một hình vuông be bé, giấu vào cặp để trong góc, sau khi về nhà bị mẹ lục ra, vấn đề đầu tiên lại là: "Tại sao con lại giấu bài thi trong cặp, đây không phải là nơi dễ tìm nhất hay sao..."

Khi đó cô còn có ý định giấu bài thi đi.

Anh đã là quán quân thế giới rồi.

Đồng Niên hơi bùi ngùi, mở weibo, lần đầu tiên bỗng nhiên viết một câu chẳng liên quan:

Mười năm trước, mọi người đã làm gì? Bỗng nhiên thấy xúc động quá, ngày đó tôi còn ngốc đến mức giấu bài thi vào trong cặp xách, nhưng có người đã là quán quân thế giới.

Mười giây sau, 30 tin nhắn, hai mươi giây sau, 70 tin nhắn...

Dù sao cô cũng không có chuyện gì để làm, đọc từng tin nhắn cứ dần dần tăng lên, đây cũng là lâu rồi cô không có post lên... Vô số câu trả lời, rất nhiều kiểu, thậm chí có fan hâm mộ còn phát hiện ra cảm xúc trong đó.

Người qua đường: mười năm trước à, hehe, tôi phải thi lại!

Người qua đường: Mark mạnh mẽ, tiện đây xin bày tỏ, mong Điện hạ đồng ý gả cho tôi đi!

Người qua đường: Điện hạ! "Có người" là ai vậy!!!!

Người qua đường: Giống chế ở trên! Có người là ai là ai là ai là ai là ai vậy!

Người qua đường: năm trước tôi có đi triển lãm, điện hạ điện hạ, tôi có gửi cho cô thư tình đó, phong bì màu đỏ! Đôi chân của điện hạ thật sự rất đẹp!

Người qua đường: chế ở trên đừng đùa, điện hạ của chúng ta chỉ có đôi chân đẹp thôi sao?

Người qua đường: thật mạo hiểm quá, bài thi sao lại giấu trong cặp xách... Là muốn phô bày ra để bị bắt sao?

...

Số điện thoại 30230333: mấy ngày nay không ở trong vùng quốc nội, số điện thoại 18400990+ số nhà Gn.

...

Người qua đường: tôi cũng giấu đó! Là ở góc ngăn kéo! Thì ra tôi cũng không phải là đứa ngu ngốc nhất...hahahahahaha...

Người qua đường: Khoan đã...! Ở trên đang có ý gì thế????

...

Hả?

Hả?

!!!!

Đồng Niên chợt cảm thấy khó thở, hai bàn tay đặt trên l*иg ngực.

Là anh là anh!!!!

Tác giả có lời muốn nói: người đàn ông này tính tình thật tốt a, là tình yêu lớn gần đây của tôi đấy...

Còn nữa... 29 năm rồi mà anh chưa yêu ai không phải không có nguyên nhân! Nếu như lúc này mới hơn một tuần đã bắt đầu! Thần côn sẽ không còn đáng giá nữa rồi!!!! 0.0 Hãy nhìn ánh mắt to vô tội này của tôi đi.