Thoả thuận xong xuôi, Giang Diệu Diệu rất tò mò một chuyện.
"Rốt cuộc là anh từ đâu đến? Làm thế nào mà tìm được chỗ này? Giữa chừng không bị zombie đuổi theo cắn xé hay sao?"
Lục Khải Minh nói: "Tôi đi thẳng một mạch từ Thành phố C tới."
Thành phố C cách nơi này mấy chục cây số, ngược lại cũng không xa, nhưng đi bộ cũng phải mất mấy ngày mấy đêm.
Trên đường lại toàn là zombie, anh ta lại đi qua mà không mảy may thương tích, làm sao có thể chứ?
Giang Diệu Diệu không tin: "Anh đi cùng một đội nào đó đúng không? Tôi không tin một mình anh có thể đi xa như vậy."
Dù trông anh ta phong độ, sức lực chắc cũng không nhỏ, nhưng trên người không có vũ khí, ngay cả dao gọt hoa quả cũng không có.
Trong cuốn sách này không có dị năng, đám zombie lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, trừ khi con người đi theo quân đội, nếu không sẽ chỉ bị nghiền nát và đánh bại.
Lục Khải Minh nhún vai, tiếp tục nhai thịt của mình, dù cô có tin hay không cũng không quan trọng.
Giang Diệu Diệu liền cướp lại.
"Không được ăn, hôm nay anh đã ăn vượt quá chỉ tiêu rồi."
"Cô ..."
Giang Diệu Diệu lập tức lấy ra bản thoả thuận, chỉ vào điều thứ nhất rồi nói: "Nhìn thấy chưa? Mỗi ngày không được ăn quá 500g, hôm nay anh đã ăn của tôi ít nhất 5kg rồi đấy."
Ánh sáng mờ ảo lóe lên trong đôi mắt đen của Lục Khải Minh, giọng nói của anh ta yếu ớt nhưng lại mơ hồ giống như đe dọa.
"Cô nên biết rằng, nếu thật sự động tay động chân, tôi đánh cô cũng chỉ như đánh mấy con gà mà thôi. Phải không?"
Giang Diệu Diệu đương nhiên tin tưởng vào điều này.
Nhưng cô cũng không lo lắng cho lắm. Nếu anh ta là loại người chèn ép kẻ yếu để cướp miếng ăn, vì để tồn tại mà gϊếŧ người, thì anh ta đã gϊếŧ cô ngay từ khi anh ta mới vào, tại sao phải đợi đến bây giờ?
Trừ khi ... anh ta muốn giam cô lại, xem như là chỗ phát tiết du͙© vọиɠ để XXX ....
Cô chợt rùng mình, lấy tay che mặt nhìn người đàn ông.