Chương 11: Giải thích

Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên nói một câu xem như là giải thích.

Giang Diệu Diệu ồ một tiếng: "Thật sao? Tôi tưởng rằng cả đời này anh chưa ăn gì, được một con ma chết đói sinh ra nữa."

“Tôi mệt rồi.”

Người đàn ông ăn xong ngụm canh cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, bước vào phòng ngủ và chìm vào giấc ngủ.

Giang Diệu Diệu ném rác ngang qua bên cạnh anh ta.

Giang Diệu Diệu quét rác ngang qua bên cạnh anh ta.

Giang Diệu Diệu nhảy dây đi qua bên cạnh anh ta.

Anh ta trước sau gì vẫn ngủ ngon lành, tư thế nằm cũng không thay đổi.

Thật đúng là một con lợn.

Đừng vì những người kì quái mà thay đổi nhịp sống của mình.

Nghĩ như vậy, cô đặt giấy bút trong phòng khách, tiếp tục luyện chữ.

Sau khi chép xong hai trang bách khoa toàn thư về chăn nuôi lợn, lúc này đã là buổi trưa, Giang Diệu Diệu vo gạo nấu cơm, mở một lon thịt lợn khô, cắt ra vài miếng giò dăm bông, rồi thêm một chút rau củ muối chua, dự định làm cho mình một bữa "thịnh soạn".

Vừa cho thịt vào nồi, người đàn ông ngửi thấy mùi thơm liền mò tới.

“Làm thêm một phần nữa đi.”

"Gọi ba ba." Cô nói một cách thản nhiên.

Ai ngờ đối phương lập tức gọi: “Ba ba.”

Giang Diệu Diệu:…… Đồ vô sỉ!

“Bây giờ có phần của tôi chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Đừng vướng tay vướng chân, qua một bên đợi đi.”

Giang Diệu Diệu đuổi anh ra khỏi bếp, đóng cửa lại, nhưng cô vẫn bỏ thêm hai thìa cơm trắng vào nồi

Gạo trắng thơm còn quý hơn vàng trong thế giới tràn đầy zombie này.

Người đàn ông đi ra phòng khách, ngồi trên ghế để xem trang trại lợn của cô. Mười phút sau, cơm rang thơm phức được lấy ra khỏi nồi.

Giang Diệu Diệu bưng hai bàn cơm ra tới, muốn bảo anh nhường ghế dựa, nhưng lại không biết anh tên là gì, chỉ đành nói này này một tiếng.

“Nhường một chút.”

Người đàn ông không chống cự, anh ta nhường cho cô một chiếc ghế và ngồi xếp bằng trên sàn gỗ.

“Tôi tên Lục Khải Minh.”

Lục Khải Minh…… Tôi dường như không thấy cái tên này trong sách, có khi nào là một loại thức ăn gia súc?

Giang Diệu Diệu tò mò nhìn anh vài cái, vô tình quét qua eo anh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Trước đây tôi đi cùng bạn bè, lúc trước tôi đã vô tình đi lạc. Khi đám zombie rời đi, tôi sẽ đi tìm họ."

“Ồ.”

“Cảm ơn cơm của cô.”

Lục Khải Minh nói xong liền như gió cuốn mây tan, hai ba miếng đã ăn hết đĩa cơm, chưa đã thèm nên đẩy đĩa đến trước mặt cô.

“Cho xin bát nữa.”

Giang Diệu Diệu trán đầy vạch đen: “Không có, muốn ăn tự đi làm đi."

Rất nhanh sau đó cô đã phải hối hận vì đã nói những lời này.