Chương 46

“Thứ này ở đâu ra?” Lạc Hạ Từ nắm chặt hộp thủy tinh trong tay, giọng điệu không tốt lắm, cố ý hạ thấp giọng hỏi Cố Tiền Khiêm vì sợ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Cố Tiền Khiêm bối rối nhìn mẫu vật hình bươm bướm bên trong, rồi lại nhìn chiếc túi bên hông mình.

Bên hông cậu ta có hai chiếc túi, một chiếc là của Cố Minh Trạm, nhưng vì anh trai chưa tỉnh lại nên Cố Tiền Khiêm đành mang theo túi của anh trai bên người.

Thời Dư nhìn thấy con bướm màu xám đen, liền nhớ lại con bướm xinh đẹp và kỳ lạ trong phòng triển lãm mà Cố Tiền Khiêm từng dẫn mình đi, trong lòng có một dự cảm không tốt: “Ý cậu là con bướm này...”

“Đúng vậy!” Lạc Hạ Từ quả quyết nói.

Giọng điệu của Lạc Hạ Từ rất kiên định, Thời Dư cau mày nhìn cậu ta nhiều hơn hai cái nhưng cũng không hỏi tiếp.

“Cậu lấy nó ở đâu ra?” giọng của Lạc Hạ Từ đã có phần bực bội.

Cố Tiền Khiêm nhíu mày nói: “Tớ cũng không biết nó ở đâu ra, nhưng nằm trong túi của anh tớ thì chắc hẳn là đồ của anh ấy.”

Lạc Hạ Từ dừng lại một chút, nắm chặt hộp thủy tinh đựng mẫu vật trong tay, bật chế độ riêng tư trong xe bay rồi nghiêm túc nói: “Thứ này không thể để lại đây, cậu cũng đã thấy con bướm kia rồi đúng không, rõ ràng nó cùng loại với con này.”

Khi Lạc Hạ Từ nói ra điều này, Thời Dư bỗng cảm thấy khó xử, những lời nói của anh ấy rất kiên quyết. Anh ấy chắc chắn rằng con bướm này cùng loại với Trùng tộc đã tạo ra những hố đen.

Thời Dư đột nhiên quay đầu lại hỏi Cố Tiền Khiêm: “Tớ nhớ lúc trước cậu đã từng kể rằng Trùng tộc bò ra từ phòng triển lãm nhà cậu phải không?"



Cố Tiền Khiêm gật đầu, trong đầu chợt lóe lên một điều gì đó, anh mở to hai mắt mở to: “Chẳng lẽ con bướm này là thứ mà anh tớ muốn lấy ở phòng triển lãm?”

Đầu óc anh rối bời, miệng vô thức nói tiếp: “Khó trách.... Khó trách Trùng tộc liên tục đuổi theo chúng ta, như thế nào cũng không cắt đuôi được chúng.”

Lúc họ thoát khỏi phòng triển lãm không hề có Trùng tộc đuổi theo nhưng không biết vì sao Trùng tộc liên tục xuất hiện trên đường bọn họ chạy trốn và tấn công liên tục. Ban đầu Cố Tiền Khiêm chỉ nghĩ rằng Trùng tộc muốn ăn thịt người, nhưng thật không ngờ…

“Thứ này không thể ở lại đây nữa!” Lạc Hạ Từ không chút do dự nói.

Con bướm lúc này vẫn đang ở trạng thái mẫu vật, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại sau đó lại như trước tạo ra một hố đen để Trùng tộc chui từ một không gian khác tới.

Quan trọng nhất là hiện giờ tất cả mọi người ở nơi tị nạn đều ở trong đội ngũ xe bay, nếu như Trùng tộc đuổi theo họ vào lúc này thì tất cả mọi người đều xong đời.

“Ném nó đi sao?” Lục Đông Ngôn cau mày hỏi.

“Không thể ném, nếu như đem thứ này giao cho viện nghiên cứu thì có thể tìm ra nguyên nhân tại sao Trùng tộc có thể đến Hải Lam tinh, từ đó đóng cửa thông đạo, nếu không Hải Lam tinh sẽ hoàn toàn bị Trùng tộc xâm chiếm.”

Nếu như lỗ hổng không được đóng lại thì sẽ còn có Trùng tộc từ một chiều không gian khác kéo tới. Hiện tại chúng mới chỉ đang tàn phá bề mặt, nhưng Trùng tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, có lẽ chúng cũng sẽ có khả năng di chuyển và chiến đấu sau khi vào không gian.

Một khi điều này xảy ra, toàn bộ Liên bang, không, toàn bộ vũ trụ sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng khủng khϊếp.

“Thế nhưng chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng nhiều người như vậy. Trùng tộc biết rõ thứ này ở đâu, một khi nó đuổi tới, tất cả mọi người đều sẽ phải chết”.

Cả bốn người đều rơi vào im lặng, lúc này Thời Dư nghe thấy một tiếng “bíp” vang lên, là Phong Hiểu đã quay lại sau khi sơ cứu vết thương cho Lâm Tạ và những người khác, hiện đang bị chặn lại ở phía bên ngoài.



Thời Dư nhìn Lạc Hạ Từ, sau khi Phong Hiểu vào cậu taanh ấy thiết lập lại chế độ riêng tư.

Phong Hiểu sau khi vào thấy sắc mặt mọi người có vẻ nghiêm trọng cũng hơi sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Đông Ngôn chỉ vào hộp pha lê trong tay Lạc Hạ Từ, Phong Hiểu kinh ngạc nói: “Đây không phải là mẫu vật bươm bướm trong phòng triển lãm sao? Tại sao lại ở trong tay cậu?”

Lục Đông Ngôn nhắc lại một lần nữa rằng có lẽ con bướm xám này chính là nguyên nhân khiến Trùng tộc xâm chiếm Hải Lam tinh.

Phong Hiểu nghe xong cũng trầm mặc. Cái thứ này chính là một củ khoai nóng bỏng tay, nếu cứ như vậy vứt đi thì bí mật về việc Trùng tộc xâm chiếm Hải Lam tinh qua thông đạo sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Nhưng nếu giữ lại thì nó chính là một thứ hút trùng khí, chính là muốn lấy mạng người khác.

Lạc Hạ Từ đột nhiên ngẩng đầu: “Các cậu có cách nào liên lạc với Tạ Dữ Nghiên không?”

Nói xong mới thấy vô nghĩa, làm sao họ có thể quen biết với người đứng đầu quân đoàn Tài Quyết được, Lạc Hạ Từ định mang hộp thủy tinh trong tay đến chỗ Thẩm Hàn thì đột nhiên Phong Hiểu nắm lấy cổ tay anh.

“Cậu định mang thứ này giao cho Tạ Dữ Nghiên?”

Lạc Hạ Từ gật đầu, con bướm này không thể ở lại trong đoàn xe bay được nữa, trước khi Trùng tộc đến, bọn họ phải nhanh chóng đưa nó ra ngoài.

Danh tiếng của Tạ Dữ Nghiên không hề bị thổi phồng lên, anh ấy chắc chắn có thể xử lý được củ khoai nóng bỏng tay này và anh ấy chắc chắn biết cách xử lý con bướm này hơn họ.

Dù là trực tiếp gϊếŧ chết hay là giữ lại nghiên cứu thì cũng nên để anh ấy quyết định.