Chương 44

Chất lỏng màu xanh lục từ miệng vết thương văng tung toé xuống đất, Thời Dư không đành lòng để [Chiến Thần] bị một thứ kinh tởm như vậy dính vào nên nhanh chóng tránh đi chỗ khác, kiếm ánh sáng trong tay vừa thu lại thì chất lỏng màu xanh lục trên cây cũng rơi ào ào xuống đất.

Thời Dư lại mang kiếm ánh sáng ra và biến nó thành một chùm tia bạc khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, con nhện bạch tuộc lớn gầm lên một tiếng rồi tấn công về phía Thời Dư. Tốc độ của nó nhanh hơn khiến Thời Dư không kịp tránh, mấy chân trước đầy lông của nó đâm về phía eo và bụng của [Chiến Thần] một tiếng loảng xoảng vang lên.

Mặc dù bề mặt bên ngoài của [Chiến Thần] vẫn chưa có tổn thương gì quá lớn nhưng tinh thần lực của Thời Dư đã chịu một sự đả kích lớn.

Cảm giác đau đớn trong người giống như như bị kim châm, Thời Dư rút kiếm ánh sáng chém về phía chân nhện bằng tốc độ nhanh nhất, tiếp đó đá vào đầu con nhện rồi nhảy ra xa.

Trong khoang lái, khóe miệng Thời Dư rỉ ra một vệt máu, đầu đau nhức không ngừng, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng vo ve.

Thời Dư không ngờ sức tấn công của con bạch tuộc lớn lại mạnh đến thế, cho dù khả năng phòng thủ của [Chiến Thần] rất mạnh nhưng vẫn khiến cho tinh thần lực của cô bị tổn thương.

Sau khi đánh trượt một đòn, con bạch tuộc lớn nhận thấy không thể tiếp tục tấn công nữa, nó liền lập tức lùi về phía con bạch tuộc nhỏ giơ hai chân trước đầy lông chạm vào cơ thể không còn sức sống vì bị kiếm ánh sáng chém đứt làm đôi của con nhỏ.

Nó đá con bạch tuộc nhỏ hai lần nhưng con bạch tuộc nhỏ vẫn không có phản ứng.

Dường như nó ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, nó gầm lên một tiếng rồi tức giận lao về phía Thời Dư.

Tiếng gầm này vang đến tận chân trời, Thời Dư biết rằng lần này mình đã làm con nhện bạch tuộc lớn thật sự tức giận, nếu không nhanh chóng giải quyết nó thì cô sẽ bị nó xử lý.



Cô lau đi vết máu trên khóe miệng đồng thời cầm chắc kiếm ánh sáng trong tay lao về phía trước. Lúc hai bên chuẩn bị đối đầu trực tiếp với nhau thì đôi cánh ảo phía sau [Chiến Thần] khẽ rung lên, [Chiến Thần] nhảy lên giẫm trên lưng con nhện bạch tuộc lớn khiến nó lảo đảo một lúc và để lộ ra vết đỏ trên bụng.

Đúng lúc đó một viên đạn từ xa bay đến bắn thẳng vào phần bụng mềm của con bạch tuộc.

Viên đạn đi xuyên vào trong cơ thể con nhện bạch tuộc lớn, và phóng điện vào trong người nó , một âm thanh răng rắc vang lên con nhện bạch tuộc đã trở nên cứng đờ vì dòng điện khổng lồ.

Trên môi Thời Dư nở một nụ cười, đồng thời cầm chắc thanh kiếm dồn hết sức lực chém vào hông trái của con nhện tám chân.

Cô tiếp tục nói to: “Ngu ngốc, ngươi nghĩ ta sẽ chiến đấu một mình với ngươi sao, ta còn có đồng đội đấy.”

Không biết con nhện bạch tuộc lớn có hiểu lời cô nói hay không chỉ thấy nó điên cuồng vùng vẫy tám chân nhưng chẳng có tác dụng.

Thắt lưng và bụng của nó đã bị kiếm ánh sáng chém trúng, cơ thể to lớn của nó run rẩy rồi rầm một tiếng ngã xuống khiến cho chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe trên nền đất.

Tuy đã gϊếŧ được hai con bạch tuộc nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, những con giun đất và đỉa đen thấy hai con bạch tuộc đã chết thì nhao nhao chạy tới kéo lê tấm thân gớm ghiếc của chúng chạy trốn nhưng tất cả đều bị Thời Dư dùng kiếm ánh sáng chém chết.

Thời Dư tiếp tục điều khiển cơ giáp lấy đi mạng sống của những con giun đất và đỉa đen chui ra từ hố đen.

Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng đã chạy đến, hai người họ nhanh chóng kiểm tra sự sống con người trong cơ giáp, chỉ cần người bên trong còn có dầu hiệu của sự sống thì đều được đưa đến nơi chưa bị Trùng tộc xâm chiếm.



Cứ như vậy, mười mấy người còn sống sót đã được cứu ra ngoài, chờ cho đến khi người cuối cùng được đưa ra ngoài, Thời Dư thu lại kiếm ánh sáng leo lên chiếc cơ giáp cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi.

Ba người không có cách nào mang theo nhiều cơ giáp như vậy rời đi nên chỉ đành mở khoang điều khiển mang những người đang hôn mê ra ngoài.

Nhóm ba người của Thời Dư thu hồi lại cơ giáp của mình, đang định lấy ra cơ giáp cấp A được họ mang từ nơi trú ẩn đến đây thì thấy đội trưởng Lâm Tạ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh ta che miệng ho ra một ngụm máu và nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt nặng nề mà không nói một lời nào.

Cả ba người cảm thấy chột dạ rồi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thời Dư vẫy vẫy tay với Lâm Tạ: “Đội trưởng Lâm, đã lâu không gặp.”

Những lời này giống như đang lấy lệ vì mới một tiếng trước thôi bọn họ còn đang cùng nhau đứng trong hầm trú ẩn.

Lâm Tạ nhếch khóe miệng, chịu đựng mùi máu tươi xộc lên trong mũi, khàn giọng nói: “Ba người các ngươi là đám ranh con không biết nghe lời, có biết tình hình vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không…?”

Lâm Tạ còn chưa nói xong Phong Hiểu đã đi đến bên cạnh, rút ra một ống tiêm và cắm vào gáy anh ta. Đồng tử của Lâm Tạ giãn ra, hai mắt trợn lên sau đó ngất đi.

Mí mắt của Thời Dư giật giật, vì từng trải qua chuyện này nên cô bất giác lùi lại một bước để giữ khoảng cách với Phong Hiểu.

Tại sao lại thích cầm kim tiêm đâm người như vậy, không thể từ từ nói chuyện được hay sao?

Lục Đông Ngôn liếc cô một cái phát hiện ra hành động nhỏ của cô liền cảm thấy cô thật kỳ quái.