Chương 40

Lục Đông Ngôn dừng lại, cau mày nhìn cô: "Như vậy thì chuyện gì à?"

Thời Dư xoa cằm, cười ha ha nói: "Nhìn anh ta vẫn còn trẻ…"

Tạ Dữ Nghiêm trông giống thiếu niên mười bảy hoặc mười tám tuổi hơn.

Sự chú ý của cô lại đặt vào đó khiến Phong Hiểu cảm thấy rất kì lạ không nhịn được trợn mắt nhìn cô, sau khi nói xong, anh chợt ý thức được mình đang làm gì, không khỏi đỡ trán, tự nhủ bản thân phải tránh xa Thời Dư, nếu không sẽ bị lây bệnh hở một chút là trợn mắt của cô.

Trong vài ngày tới, tổng chỉ huy Hải Lam tinh lần lượt phát lệnh bắt đầu hợp nhất các khu tị nạn lại với nhau.

Một nơi ẩn náu có quy mô nhỏ hoàn toàn không thể chống lại sự tấn công của sinh vật không biết tên. Sau khi trạm thông tin trên mặt đất của Hải Lam tinh và trạm vũ trụ hoàn toàn kết nối lại được với nhau thì văn phòng chỉ huy chung đã xây dựng một tuyến đường sơ tán. Tập hợp các khu tị nạn lại thành một nhóm và tập trung lực lượng, lập ra các đội chiến đấu nhằm chống lại sự tấn công của sinh vật không biết tên.

Sinh vật không biết tên cuối cùng đã được Viện nghiên cứu của tinh hệ Thâm Lan đặt tên là Trùng tộc.

Thời Dư ở nơi tị nạn cũng nhận được thông báo sơ tán.

Sự hỗn loạn do hai lần điều hành chương trình trước đó do Thời Dư gây ra bỗng nhiên được mọi người suy đoán rằng cô với Quân đoàn Tài Quyết có mối quan hệ không thể nói. Trên Tinh Võng cũng xuất hiện một bài viết có căn cứ nói rằng "sự kiêu ngạo" của Y1121 nhất định là do cô ấy có đủ tự tin.

Sự tự tin này đến từ cái gì ? Tất nhiên, đó là sức mạnh của chính Thời Dư và sự hậu thuẫn của Chỉ huy Tạ..

Trong khu vực bình luận, đã có một cuộc tranh luận về việc liệu Thời Dư có phải là người của Quân đoàn Tài Quyết hay không.

Nhiều người cũng nghĩ rằng bài viết này có lý.



Một nhóm người khác lại cho rằng cô không phải người của Quân đoàn Tài Quyết, mọi người đều biết mỗi thành viên của Quân đoàn Tài Quyết đều là mũi nhọn trong đội quân cơ giáp, mặc dù bọn họ cũng điều khiển cơ giáp cấp SSS, nhưng sức chiến đấu của họ lại vượt trội hơn nhiều so với phi công cấp SSS thông thường.

Hơn nữa, cơ giáp của mọi thành viên trong Quân đoàn Tài Quyết đều được thiết kế đặc biệt, có ai lại muốn bỏ qua việc điều khiển một chiếc cơ giáp cấp SSS để đi điều khiển chiếc cơ giáp cấp A cũ nát chứ, điều này làm người ta không thể hiểu được.

Trí não của Thời Dư quá mức vô dụng, mỗi lần vào Tinh Võng đều bị mất tín hiệu cho nên sau này cô cũng không thèm tra cứu tin tức trên Tinh Võng, chỉ thỉnh thoảng chú ý tới Liên bang có phát sinh sự kiện lớn nào không hoặc chú ý tới việc trợ cấp và phúc lợi của Liên Bang có tốt hơn không. Vì vậy, cô căn bản không biết rằng cuộc thảo luận về chính mình trên Tinh Võng đang rất sôi nổi.

Ngày mai mọi người sẽ rời khỏi nơi tị nạn này, tất cả đang hối hả thu dọn đồ đạc của mình, Thời Dư cắn một bịch dung dịch dinh dưỡng đi đến tiệm sửa chữa để lấy cơ giáp đã sửa chữa trong ba ngày, khi cô quay lại, cô nghe thấy tiếng ai đó đang tranh cãi lặng lẽ.

"Vừa rồi tớ thật sự nhìn thấy! Nơi này có một con bướm, rất đẹp, nhìn từ xa giống như một tiên nữ bé nhỏ, nó có đôi cánh màu lam, khi bay lên còn có bột phấn phát sáng từ từ rơi xuống, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nó thật sự rất đẹp.”

Hai cô gái đang nằm trên cửa sổ, trong đó một người chỉ vào bông hoa đang nở bên ngoài, và liên tục thò đầu ra, như đang muốn tìm kiếm con bướm mà người kia đang nói đến.

Cô gái kia tìm hồi lâu cũng không thấy, đành phải nói:

" Cậu bị hoa mắt sao, nơi này làm gì có bươm bướm? “

"Không phải, tớ thực sự đã nhìn thấy nó. Nó rất, rất đẹp, nếu không tớ đã không bảo cậu đến xem." Cô gái có vẻ hơi lo lắng vì không còn nhìn thấy con bướm, nhưng cô ấy đã tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy con bướm kia.

"Thôi bỏ đi, ngày mai chúng ta rời đi rồi, bây giờ chúng ta trở về nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Tớ rất sợ ngày mai lúc di tản gặp phải Trùng tộc... Người như tớ không biết điều khiển cơ giáp, nếu gặp phải Trùng tộc chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh cho mọi người."

Nghe bạn mình nói như vậy, cô gái không tiếp tục nói về con kia bướm nữa, cô ấy đành miễn cưỡng lưu luyến rời khỏi cửa sổ, rồi hai người họ rời đi.

Thời Dư uống xong dung dịch dinh dưỡng, cô nhân tiện đi đến bên cửa sổ nhìn một chút, cô chỉ là tùy ý nhìn mà thôi, không ngờ ngoài cửa sổ lại thật sự có một con bướm bay ngang qua.



Giống như những gì cô gái vừa miêu tả, đôi cánh của nó có màu xanh lam, dường như đang phát ra ánh sáng, ở đuôi cánh có những sọc đen trắng, khi vỗ nhẹ cánh bay lượn trông cực kỳ đẹp mắt.

Thời Dư không khỏi ngắm nó thêm vài lần, cô cảm giác mình đã từng nhìn thấy một con bướm xinh đẹp như vậy trước đây. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra rằng phòng triển lãm mà Cố Tiền Khiêm đưa cô đến cũng có mẫu vật của một con bướm rất đẹp, và ở đó Thời Dư đã gặp được anh đẹp trai.

"Thời Dư, cậu còn đứng thất thần ở đó làm gì?"

Giọng nói của Lục Đông Ngôn từ phía sau truyền đến, Thời Dư lập tức nghiến răng nghiến lợi, cả khuôn mặt đều nhăn nhó lại, sau đó ngoan ngoãn quay đầu lại: “Sao cậu lại ra đây?”

"Lấy được cơ giáp cũng phải mất nửa giờ, hiệu quả của cậu cao thật đấy, đội trưởng đang phân công nhiệm vụ cho chúng ta, thấy cậu lâu như vậy vẫn chưa về nên để tớ ra ngoài tìm cậu. "

Thời Dư thề, lần này cô thực sự không cố ý kéo dài thêm thời gian.

Cô rời đi cùng với Lục Đông Ngôn, mà con bướm cực kỳ xinh đẹp bên ngoài đã biến mất lúc nào không ai biết.

Thời Dư được Lục Đông Ngôn dẫn trở lại đội, cô không hề chú ý đến ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô.

Cô làm bộ như cái gì cũng không thấy, ngoan ngoãn đứng vào hàng, Cố Tiền Khiêm khẽ chọc vai cô, giơ ngón tay cái lên thì thầm: "Cá, cậu lợi hại thật đấy."

Thời Dư không thể hiểu cô lợi hại ở chỗ nào, vì vậy Lâm Tạ khẽ ho một tiếng, cả hai người nhanh chóng đứng dậy.

Sau khi Cố Tiền Khiêm biết rằng Thời Dư bị bắt bởi quân lính của nơi tị nạn mà Cố Minh Trạm được cứu thoát khỏi nguy hiểm. Anh ta tình nguyện xung phong ghép đội với họ để trở thành nhóm bốn người.

Lâm Tạ dõng dạc hùng hồn giao nhiệm vụ cho mọi người để đảm bảo rằng cuộc sơ tán ngày mai có thể được tiến hành an toàn. Cố Tiền Khiêm hiếm khi chịu ngồi lắng nghe cẩn thận, nhưng trong nháy mắt, cậu đột nhiên nhìn thấy một con bướm đang đậu trên vai Thời Dư. Cố Tiền Khiêm ngạc nhiên một chút, đang muốn vươn tay giúp cô đuổi nó đi, thì dưới cánh bướm đột nhiên xuất hiện một con dao thép sắc bén, xông thẳng đến hướng Cố Tiền Khiêm !