Xuân Đức Hải đem thiết bị đưa lại cho Phương Trường.
Phương Trường cầm nó, định kiếm bừa một cái cớ, tỷ như " Khởi động thiết bị cần dùng nước" để rời đi. Hắn tự nhủ có lẽ một thời gian nữa cũng sẽ chưa có ai phát hiện ra cái "Cánh tay cơ giáp" kia, nên chuẩn bị rời đi thôi, trước khi hắn phạm phải một điều luật nào đó trên hợp đồng.
Tay Xuân Đức Hải vừa buông thiết bị ra, ngay lập tức có một âm thanh từ bộ đàm của Phương Trường vang lên.
"Đã tìm thấy du khách Tần Tri Trí cùng cảnh vệ Lưu Khang Ninh, người của chúng ta vẫn không thể khống chế, hai người họ tính cảnh giác cao, phát hiện ra liền ép buộc con tin. Trong tay đối phương có súng, yêu cầu tiếp viện, nói lại, yêu cầu tiếp viện."
Khoảng cách giữa Xuân Đức Hải và Phương Trường không xa nên tiếng vọng ra từ bộ đàm ông ta nghe rõ toàn bộ.
Tức khắc, sắc mặt Xuân Đức Hải tối sầm, tay mò xuống thắt lưng.
Thứ nhất, bộ đàm của Phương Trường đột nhiên xuất hiện, không có nguồn gốc. Thứ hai, lúc phát hiện ra tổ chức bị lộ tẩy vừa vặn trùng hợp với thời điểm Phương Trường yêu cầu ông ta đi riêng với mình để lấy tư liệu. Và hơn hết, cuộc đối thoại vừa rồi vọng ra từ trong bộ đàm đã khiến Phương Trường không còn lí do để lấp liếʍ.
Mắt thấy Xuân Đức Hải mò tay xuống hông, Phương Trường cũng quyết đoán quăng luôn thiết bị trong tay vào mặt ông ta!
Đột nhiên có vật thể lạ bay về phía mặt mình, theo bản năng, Xuân Đức Hải nghiêng người né nó. Thừa dịp đối phương đang trong điểm mù, Phương Trường khoát tay, móc súng, nhắm vào ông ta bóp cò ——
Nhưng súng lại không có nổ.
Chuyện gì xảy ra vậy!!?
Nhịp tim Phưng Trường cơ hồ muốn tự phát nát l*иg ngực nhảy ra. Thế nhưng lý trí của hắn vẫn còn, cố đè nén bản thân muôn kéo cò súng lần thứ hai thử nghiệm, hắn vân vê chốt, nghĩ súng không nổ rất có thể là do những nguyên nhân khác.
Một khi Xuân Đức Hải phát hiện súng của hắn bắn không ra đạn, mọi sự cố gắng từ đầu đến giờ cũng thành cặn bã hết.
May mắn thay, Xuân Đức Hải vì tránh né cái thiết bị kia, rơi vào điểm mù, không nhìn thấy lần đầu Phương Trường nổ súng hỏng. Chờ ông ta thấy rõ đồ vật trong tay hắn, lập tức giơ hai tay lên.
Cho dù giơ hai tay đầu hàng, nhưng ánh mắt của Xuân Đức Hải vẫn vô cùng thâm độc, gắt gao nhìn Phương Trường:
"Tất cả đều là mày giở trò quỷ?"
【Streamer, cậu nổ súng rồi đấy à?】
【Đúng vậy, nhưng tại sao súng không ra đạn!?】
Phương Trường "Tôi nổ không ra!!"
Trong đạn mạc loạn thành một đoàn.
【 Chuyện gì xảy ra vậy? Vũ khí cổ đại chúng ta chỉ từng xem qua TV, không biết cách sử dụng cũng như tính năng mà giúp streamer nữa!!!】
【Hay là không có đạn? 】
【Có phải streamer bóp cò không đủ lực không? Hay cảm ứng của thứ này không nhạy bén? 】
Đủ loại suy đoán, không thiếu điểm gì.
Cuối cùng, cũng có một người xem cho ra đáp án đúng nhất.
【Streamer, cậu chưa mở chốt an toàn!!! Cha tôi từng nghiên cứu về mấy thứ này nên tôi cũng biết được chút da lông, tôi từng thấy loại súng cậu đang cầm, trên đó có chốt an toàn, cậu mở nó ra mới dùng được. 】
Phương Trường thấy được bình luận này, nhìn lại vị trí của chốt trên súng, đồng thời cũng ước tính khoảng cách giữa hai người.
Quá gần. Hơn nữa, âm thanh mở chốt an toàn không nhỏ, chắc chắn Xuân Đức Hải sẽ nhận ra, làm vậy hệ số nguy hiểm quá lớn.
Trong chớp mắt, Phương Trường lùi về sau một bước, bắt đầu nhập vai, cười thâm hiểm.
"Tao giở trò quỷ? Nếu là tao muốn giở trò quỷ, tao đã sớm nổ súng, chúng mày cũng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!"
Thấy đồng tử Xuân Đức Hải mở lớn, Phương Trường nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
Nới rộng khoảng cách với ông ta.
"Chúng tao mang theo thành ý đến, muốn cùng hợp tác, thế nhưng thái độ của chúng mày có tốt không?."
Xuân Đức Hải "Vậy bộ đàm của mày giải thích thế nào?"
Phương Trường hừ lạnh một tiếng, lại lui về sau một bước. Hắn nghĩ ra một lí do khá logic:
"Tao làm sao biết được? Đây là cái thằng Lưu Khang Ninh bên chúng mày lén lút đưa cho tao."
Công năng "Cơ giáp cánh tay" của cơ giáp cánh tay vô cùng thần kì, nó không chỉ phục chế được chức năng mà còn sao chép lại nguyên bản vẻ ngoài của thiết bị. Cho nên, bộ đàm phục chế ra cũng y hệt của Lưu Khang Ninh, có vết hằn móng tay ở góc bên trái.
Tay phải Phương Trường cầm súng, tay trái móc bộ đàm từ bên hông, từ xa ném cho Xuân Đức Hải
"Chính mày tự xem đi."
Xuân Đức Hải thấy vết hằn ở bộ đàm trong tay Phương Trường, cũng có điểm tin rồi nên thời điểm Phương Trường ném qua, theo bản năng bắt lấy.
Phương Trường chớp cơ hội, nhanh chóng mở chốt, nổ súng trúng vai Xuân Đức Hải.
Vai Xuân Đức Hải đột nhiên trúng đạn, ông ta rên lên một tiếng, ngẩng đầu lên, gắt gao trợn trừng mắt nhìn Phương Trường.
Động tác của Phương Trường cũng không vì thế mà ngừng lại, hướng đến vai kia của ông ta, nổ súng.
Vì sao không nhắm vào chỗ hiểm của ông ta á? Từ trước đến giờ, Phương Trường luôn quy quy củ củ làm thanh niên chuẩn mực của chủ nghĩa xã hội, súng cũng chưa từng động, chớ đừng nói chi là gϊếŧ người. Hắn cũng không biết chỗ hiểm ở đâu mà nổ súng, hắn chỉ muốn hạn chế hoạt động của ông ta mà thôi.
Xuân Đức Hải rất tinh ý, mau chóng nhận ra mục đích nổ súng của Phương Trường. Khoảng cách gần như vậy, không thể nào bắn trượt được, nên chắc chắn thời điểm này Phương Trường chưa có ý định gϊếŧ ông ta. Nhưng ông ta lại không tài nào đoán ra vì sao hắn né chỗ hiểm, bởi không hề biết đây là lần đầu Phương Trường sử dụng súng.
Ông ta đoán được Phương Trường sẽ không gϊếŧ mình, mặc kệ trên vai trúng đạn, cắn răng mò tới hông, muốn rút súng ra!!!
【Streamer, đừng do dự, cứ hướng bụng của ông ta mà bắn thêm hai phát nữa, chỗ kia không trí mạng nhưng có thể hạn chế hành động của đối phương khá hiệu quả! 】
Phương Trường nhìn động tác của đối phương, biết phát súng này nhất định phải nổ ra.
Cắn răng nổ thêm hai phát súng nữa.
Xuân Đức Hải rên lên một tiếng, ngã xuống đất.
Thừa dịp Xuân Đức Hải vô lực, Phương Trường nhanh chóng khống chế, đem ông ta trói chặt lại.
Hết thảy mọi việc cần làm đều xong xuôi, Phương Trường mới buông lỏng cho dây thần kinh căng như dây đàn từ nãy tới giờ của mình. Vừa buông lỏng, lập tức súng trên tay cầm cũng không vững, hắn cũng mặc kệ, để cho nó rơi trên đất.
Cả người Phương Trường ngã ngồi xuống, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Không lừa gạt mọt người...Tôi cảm giác như vừa trải qua một thế kỉ vậy..."
Trong lòng người xem vẫn còn chút sợ hãi.
【Vừa nãy đúng là nguy hiểm thật.】
【Ngàn cân treo sợi tóc! Cho bác streamer một cục yêu thương to đùng an ủi nè ~❤】
【Streamer lọt vào mắt xanh của tôi rồi đó nhaa(' ∀ ') ノ ~ ♡ 】
【Định chú streamer, cậu là của tôi (⁄ ⁄> ⁄ ▽ ⁄ <⁄ ⁄).】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Chết cũng phải thi tốt nghiệp xong" khen thưởng "Dân dụng nhanh và tiện cơ giáp". 】
【Hệ thống thông báo: người xem "Tích góp tiền mua nhà" khen thưởng nhuyễn muội tiền 20000 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Đấm chết mấy thằng tự kiêu" khen thưởng " Dược liệu tăng cường thể năng".】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Si380" khen thưởng nhuyễn muội tiền 100000 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Bùng cháy giữa mưa" khen thưởng nhuyễn muội tiền 3800 】
Nhìn dòng thông báo khen thưởng liên tiếp hiện ra, Phương Trường luôn miệng "Cảm ơn, cảm ơn "
Xuân Đức Hải giãy giụa nửa ngày, cuối cùng thân thể không chống đỡ nổi nữa, hôn mê.
Phương Trường dựa tường, chân hắn hiện giờ đang run rẩy như một chú dê non vừa ra đời, phải cố lắm mới đứng vững được. Liếc nhìn người trên sàn đã hôn mê, hắn nhặt lại thiết bị giám định hóa học mình ném lúc nãy, sau đó lên phòng ngủ, xem trong chỗ hành lí có đò gì có thể hóa trang được không. Trói Xuân Đức Hải lại là xong việc rồi, nhưng hắn không thể đi ngay được, phải xuống đại sảnh thu hồi "Cánh tay cơ giáp", xong mới có thể vào một gian phòng riêng nào đó âm thầm thoát livestream.
Thu thập tàn cuộc, hắn tỉ mỉ không để cho dấu vết của mình sót lại. Đồ nên mang đi cũng đã cất vào balo trên lưng, hắn đã sẵn sàng để trở về rồi. Trái lại, Xuân Đức Hải vẫn hôn mê, như một cái xác nằm trơ trọi trên sàn.
Xác định đã như ý muốn, Phương Trường đem túi hàng cấm kia vào toilet, xả nước phi tang chứng cớ, sau đó mới đóng cửa rời đi.
Bên ngoài hàng lang rất yên tĩnh, không một ai đi lại.
Từ lúc Phương Trường trói Xuân Đức Hải đến bây giờ, trên du thuyền chỉ phát đi phát lại một tin tức.
Đại khái là: Do tình huống đặc biệt, du thuyền bắt buộc phải trở về cảng, đề nghị các du khách trở về khòng riêng của mình, khóa chặt cửa, bất kì người nào gõ cửa cũng không được mở ra.
Ban đầu cũng có du khách tò mò, nhưng nghe đã xảy ra việc uy hϊếp con tin, nên cũng dần dần ngoan ngoãn mà ở im trong phòng.
Nhờ vậy, Phương Trường một đường thông suốt, thuận lợi đi thang máy xuống tới trung tâm đại sảnh.
Bây giờ ở đại sảnh có rất nhiều bảo an cùng cảnh vệ đi đi lại lại. Thời điểm Phương Trường xuất hiện liền có một người chú ý tới, lên tiếng nhắc nhở: "Cậu đi ra đây làm gì vậy? Cậu không nghe thông báo sao?"
Phương Trường biết rõ còn hỏi "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cảnh vệ đáp lời "Trên thuyền có phần tử tội phạm đang ép buộc con tin. Chúng ta đang nỗ lực đối phó. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, không đến 10 phút nữa, thuyền sẽ cập bến, ở đó cảnh sát chờ sẵn đợi lệnh, an toàn của hết thảy du khách sẽ được bảo đảm tuyệt đối."
Phương Trường gật đầu "Nhưng mới nãy tôi có đánh rơi một đồ vật trong WC, nó rất là quan trọng, tôi lấy được rồi lập tức trở về được không? Chỉ có hai bước chân thôi."
Cảnh vệ nhìn WC gần đó, cau mày do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý "Cậu lấy xong thì nhanh chóng trở về phòng nhé".
Phương Trường vào WC, theo trí nhớ tìm lại được vật phẩm "Cánh tay cơ giáp", bỏ vào balo. Đúng lúc đó, thân tàu đột nhiên chấn động nhẹ.
Phương Trường đoán nó đã cập bến.
Nếu hắn có thể đoán, chắc mẩm nhiều người cũng đoán ra được.
Ngay tại thời điểm Phương Trường định click rời phòng livestream, một tiếng gào thét của bé gái xé tan khoảng không, đâm thẳng vào tai hắn.
Tiếp theo đó là âm thanh gào khóc của người phụ nữ "Thiến Thiến!!"
"Mẹ —— "
Tiếp đó lại là thanh âm vô cùng nóng nảy của một người đàn ông "Tao yêu cầu chúng mày cho thuyền lập tức rời cảng! Không được cập bến! Lần này chỉ bẻ một ngón tay của con bé này, nói cho chúng mày biết, nếu còn không mau rời cảng, tiếp theo sẽ là mạng sống của nó! Chúng mày tính coi lời của lão tử là gió thoảng bên tai à?"
Phương Trường giật mình.
"Đó làm tiếng của cô bé đυ.ng phải tôi lúc trước!!"
【Là cái cô bé miệng siêu ngọt kia sao? Trời ơii... 】
【 Trời ơi... Ai đi cứu cô bé kia đi? 】
【Streamer...Cậu đi cứu cô bé đi, đáng thương quá.】
【Chớ nói nhảm như vậy, streamer lo thân mình còn chưa xong đâu.】
【Đáng chết, bây giờ mà tôi ở hiện trường là tốt rồi.】
【 Thể lực của tôi tốt, nếu mà tôi ở đó chắc chắn bọn chúng sẽ bị chế ngự dễ dàng.】
【 Streamer, thân là đàn ông con trai, còn không mau đi cứu cô bé đi, cậu đứng yên đó làm cái gì? 】
【Streamer này máu lạnh lắm. Những người xem mới không biết thì để tôi nói cho mà nghe, hắn ta đã khiến một cảnh vệ tên tiểu Nhϊếp chịu chết, xác bị băm ra làm mồi cho cá đấy.】
【 Cái thằng lầu ở trên đừng ở đó mà hắt nước bẩn vào streamer nhá, lúc đó cậu ấy cũng chưa biết chuyện này!!! 】
【 Chà chà, streamer, cậu còn không mau đi cứu cô bé kia đi, trong tay cậu bây giờ là hai mạng người đấy! Cậu có thể nhẫn tâm rời đi? 】
【 Mấy người đừng có ở đó mà làm anh hùng bàn phím nữa. YOU CAN YOU UP, NO CAN NO BB!!!!.】
* YOU CAN YOU UP, NO CAN NO BB: câu này nghĩa đại loại là " Bạn giỏi thì đi mà làm, không làm được thì đừng có chê bai". 【Đạo đức của streamer này bị chó ăn rồi à, sao thấy chết mà không cứu cơ chứ??】
Đạn mạc trong phòng livestream càng ngày càng loạn.
Trong lòng Phương Trường cũng loạn không kém cái đạn mạc kia là mấy.
Trên đạn mạc có một bình luận đâm trúng chỗ đau của Phương Trường, sự việc cảnh vệ họ Nhϊếp kia oan uổng làm mồi cho cá đúng là cùng hắn có quan hệ gián tiếp, cho dù hắn không biết nội tình thì cũng vô cùng ân hận.
Nội tâm của hắn đang chia làm hai nửa.
Một bên, hắn khó có thể cứu được cô bé Vương Tử Thiến kia, hơn nữa, ở đây có nhiều cảnh vệ như vậy, bên ngoài còn có cảnh sát sẵn sàng đợi lệnh, chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp cứu cô bé. Hắn vẫn nên rời đi thôi.
Bên còn lại, vô cùng nóng lòng mà thúc giục bản thân: Mày chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp, mày muốn đi cứu cô bé ấy!!!