Hứa Lôi: "Nhất định phải trở về!! Tuy bọn quái vật này cách hai người khá xa, nhưng vẫn phải chờ thời gian mở cửa nữa. Tốc độ của chúng cũng không chậm đâu!!"
Trịnh Hưng Sâm: "Tôi có biện pháp ngăn cản chúng nó, anh không phải lo!"
Hứa Lôi: "Biện pháp gì? ? ?"
Còn Phương Trường đã biết ngay biện pháp của Trịnh Hưng Sâm.
Gã chạy ngang qua, dữ tợn nhấc chân đạp mạnh vào khoang dinh dưỡng của Phương Trường. Vốn bị ăn mòn phân nửa, Trịnh Hưng Sâm lại dồn hết lực vào cú đạp nên cửa khoang thủng một lỗ to, mạch điện tóe lửa.
Nháy mắt, cửa kho liền văng ra.
Hứa Lôi kinh hãi: "Chuyện gì xảy ra? ? Âm thanh bên mấy cậu là gì vậy? Mấy con quái vật bên này điên rồi!!! Chúng nó đang ồ ạt chạy về hướng mấy cậu đấy!"
Không dừng lại ở đó, Trịnh Hưng Sâm móc đâu ra một con dao găm bằng đốt ngón tay cái, mạnh mẽ đâm về phía bụng Phương Trường. Xem ra gã ta không định lấy mạng mà chỉ muốn cho cậu không thể hành động, dù gì gã cũng cần một thân thể để làm mồi nhử, không thể chết được.
Âm mưu vô cùng thâm hiểm.
Không may cho Trịnh Hưng Sâm, khi gã đang nói chuyện với Hứa Lôi thì Phương Trường đã có phòng bị nên dễ dàng tránh được công kích, thuận thế, cậu túm lấy vai, chế ngự gã.
Rắc — Cánh tay cường tráng của Trịnh Hưng Sâm bị Phương Trường bẻ vụn, đoạn xương gãy đâm xuyên thịt, một màu trắng hếu lộ ra ngoài.
"A!" Trịnh Hưng Sâm rên lên một tiếng ngắn ngủi. Gã ta chưa kịp phản ứng thêm thì đã bị Phương Trường túm lấy cánh tay gãy lôi đi.
Cậu mạnh mẽ trói chặt gã ta, quăng người vào cái khoang dinh dưỡng của chính mình đã hỏng lúc nãy, sau đó lại giáng thêm hai quyền, đem cửa vừa vặn đóng về chỗ cũ. Với lực đóng mạnh như thế, trừ khi dùng dụng cụ chuyên dụng để mở thì không ai có thể ra được. Hơn nữa lúc nãy, Phương Trường còn dứt khoát bẻ nát đa phần xương cánh tay của Trịnh Hưng Sâm, không biết nền y học ở thế giới này như nào chứ nếu như ở thế giới của cậu thì chỉ có chấp nhận thành phế nhân thôi.
Hứa Lôi: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại ồn ào vậy?"
Phương Trường tiện tay đoạt luôn bộ đàm của Trịnh Hưng Sâm, nói với Hứa Lôi: "Trịnh Hưng Sâm phá cửa khoang của tôi, cho nên lũ quái vật kia là vì tôi mà tới."
Nghe vậy, Mạnh An Nhiên tức giận đến mức muốn bò qua đường liên lạc cắn chết gã ta "Trịnh Hưng Sâm!"
Trịnh Hưng Sâm không có phản ứng.
Phương Trường chạy theo hướng An Thiên Hạ, vẫn thuận thế liếc người trong khoang dinh dưỡng lần cuối.
Trịnh Hưng Sâm nhắm chặt mắt, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Phỏng chừng đã đau đến mức không nói nên lời.
Nhìn thấy con hàng này đau khổ là Phương Trường an tâm rồi. Cậu quay người, đuổi theo An Thiên Hạ.
An Khang mới chỉ chạy được đến lối ra của khu này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở không ra hơi. Có vẻ cu cậu đã cố gắng hết sức rồi.
Tốc độ đuổi theo của Phương Trường cũng nhanh đấy, nhưng những con quái vật kia còn nhanh hơn gấp bội.
Phương Trường chạy đến giúp An Thiên Hạ mở cửa. Cửa chưa mở hẳn mà hai người đã như con rắn mà lách qua, đồng đều vô cùng.
An Thiên Hạ mặc dù có vẻ không đáng tin cậy nhưng may là đến thời điểm mấu chốt cũng không tuột dây xích.
Sau khi thoát được, An Thiên Hạ liền trở tay khởi động chương trình đóng cửa.
Chẳng ngờ, có hai con quái vật đuổi kịp, chúng chỉ còn cách cửa tầm năm sáu thước, gần đến mức chỉ vươn móng vuốt ra cũng có thể với đến An Thiên Hạ.
Con quái gần An Thiên Hạ hơn thè cái lưỡi bọc đầy gai nhọn, trực tiếp hướng đến mặt cậu cắn tới.
Phương Trường đứng ngay bên cạnh An Thiên Hạ, thân thủ nhanh nhẹn vận khí lực, mau chóng túm lấy cục thịt tím bầm kia. Cái lưỡi co giật, dãy dụa không ngừng như muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của cậu. Phương Trường vừa nắm lưỡi, vừa lôi xềnh xệch thân thể nó, không cho động thủ. Nhưng cũng chính vì thế mà mụn mủ dưới da quái vật chen nhau vỡ tung, bắn ra chất lỏng đặc sệt.
Thứ đồ chơi này có tính ăn mòn cực cao, nhưng dường như Phương Trường và An Khang không cảm thấy đau nữa, mắt thấy chất lỏng bắn tung tóe lên người vẫn cắn răng làm lơ, tay không dám ngừng dù chỉ một phút, nhanh chóng thao tác.
Khuôn mặt vì vận động mãi mới có chút huyết sắc, bây giờ lại biến thành vàng như nghệ rồi.
Phương Trường xem tình hình, trực tiếp lấy một con quái vật làm bệ đỡ đạp lên, đồng thời túm lưỡi con kia, coi như roi mà quật mạnh vào bảng điều khiển.
Cuối cùng cũng đóng được cửa, nhưng rốt cuộc hai con quái vật này cũng đuổi kịp.
Trải qua một lần giao thủ, Phương Trường cũng biết được đại khái trình độ đối phương nên túm lấy áo An Khang, ném cu cậu đến cuối hành lang: "Chạy đi".
Hét xong câu đó, Phương Trường xắn tay áo, nhắm đến hai con quái vật.
Trong lúc hai phe giao thủ, Phương Trường liền biết vừa nãy mình cả nghĩ quá rồi.
Vừa rồi cậu có thể túm lấy lưỡi của cả hai con quái vật hoàn toàn bởi vì mục tiêu ban đầu của chúng chính là người thao tác đóng cửa – An Thiên Hạ.
Bây giờ hai con quái vật toàn tâm toàn sức đối phó, tốc độ còn tăng lên gấp bội khiến Phương Trường tự coi mình dư sức đối phó lập tức trở nên chật vật.
Ở một thế giới khác —— Trái Đất.
Lệ Minh Viễn mới từ một thế giới khác đi ra đã phải tiếp đón một vị khách không mời mà tới.
"Ồ! Thật kí©h thí©ɧ nha! Thú vị đấy! Chà ! !" Trong văn phòng, một lão già vừa vuốt râu, vừa sáng mắt trầm trồ theo dõi màn hình.
Lệ Minh Viễn nhìn thấy bộ dáng của lão già, bất mãn nhíu mày. Hắn búng tay một cái, lập tức, mọi thứ xung quanh lão già, kể cả cái ghế tựa dưới mông đều biến mất.
Lệ Minh Viễn: "Dã Kiếm Tử, ông tới làm gì?"
Lão già đang vui vẻ tận hưởng đột nhiên bị cắt ngang, bất mãn ngẩng đầu lên lại thấy Lệ Minh Viễn cũng đang cau mày, vẻ mặt ông ta có chút ngượng ngùng, "A ... haha ... ha ... cậu quay lại rồi đấy à??"
Dã Kiếm Tử lúng túng vuốt râu: " Là Ngọc Minh kêu ta tới hỏi cậu chừng nào mới chịu rời khỏi cái vị diện nho nhỏ kia. Mấy ngày trước khóa âm dương biến động vô cùng, linh lực và khí tràng cậu rất mạnh, cố tình áp chế xuống chỉ sợ rằng thế giới ấy nổ tung mất."
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn vẫn không thay đổi, gật đầu "Tôi biết. Để ngày mai tôi kiếm Ngọc Minh lấy Phong Linh châm."
"Gì cơ?!" Dã Kiếm Tử không ngờ hắn ta lại có phản ứng như vậy: "Cậu làm sao vậy...? Không nỡ để mấy lão già chúng ta chịu khổ sao? Nhưng cũng không đến nỗi thà dùng Phong Linh châm chịu tội chứ không chịu ở yên chỗ này chứ? Ai ui, biết ngay mà, ngày thường cậu thờ ơ với mấy lão già chúng ta thế thôi nhưng cũng tình cảm lắm!"
Đôi mắt dãi dầu sương gió của Dã Kiếm Tử tràn đầy cảm động.
"Không phải vì mấy ông, tôi có đồ đệ."
Dã Kiếm Tử: "Cái cậu đồ đệ thu chơi kia sao? Mới dạy được nửa tháng?? !"
Lệ Minh Viễn: "Ừ."
Dã Kiếm Tử: " À mà...cậu không nỡ mang hắn ta đến vị diện cao cấp sao?."
Lệ Minh Viễn: "Tu vi của hắn còn quá thấp, đến vị diện cao cấp không quen lại không chịu nổi."
Dã Kiếm Tử:...
Nếu không phải khí tức không đổi thì ông ta cũng hoài nghi Lệ Minh Viễn bị đoạt xác rồi!! Đây là Lệ Minh Viễn mà ông ta biết sao? Tuy tu công đức, nhưng hắn ta luôn lấy câu: "'Người đến tình nhiều, tình càng phai nhạt" làm phương châm sống, mấy lão già bọn họ chưa từng thấy hắn để tâm tới bất cứ thứ gì, tuyệt đối luôn lãnh đạm mà hành sự.
Ngày hôm nay đột nhiên nghe hắn dùng Phong Linh châm tự phong ấn tu vi, thà chịu đựng thống khổ cũng phải ở lại cái thế giới sơ đẳng kia để... che chở cho đồ đệ?
Đồ đệ mới thu chưa được nửa tháng?
Đùa có vui không!??