Chương 12: Có mùi giấm chua

Thượng Quan Diệp nhìn Khuyết Nhiễm Thu trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy không có phiền muộn như vậy, sau khi âm thanh thông báo của Yến Thiên Ức dừng lại, du khách gần đó cũng không còn nhìn sang bên này nữa, Khuyết Nhiễm Thu lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Diệp, trong lòng cậu còn có chút biệt nữu, cậu sao lại có thể theo bản năng dựa vào lòng người yêu cũ thế, thật sự là không nên không nên, phản ứng bản năng thật hại người!

Sau này chú ý một chút.

Cho dù biểu hiện bên ngoài bọn họ là chồng chồng, cũng nên chú ý một chút.

Có điều vừa này thật sự là rất xấu hổ, vốn dĩ hô tên trên loa đã là chuyện rất xấu hổ rồi, đều là do đạo diễn hết.

Khuyết Nhiêm Thu nhìn thấy những người khác dùng vẻ mặt khác thường nhìn cậu và Thượng Quan Diệp, cậu vội vàng giải thích nói: “Thực ra đạo diễn không chịu thông báo với mọi người qua tai nghe, nói phải trả tiền mới được, tôi và Thượng Quan Diệp không có nhiều tiền, chỉ có thể đưa ra hạ sách như vậy.”

Ánh mắt những người còn lại nhìn vào ống kính vô cùng sắc bén, đạo diễn cách một cái màn hình cũng không nhịn được mà rụt người lại, đương nhiên cũng không quên cái lại: “Không liên quan đến tôi.”

Khách mời ở đây mới không tin ông ta, miệng ông ta toàn nói phét, nói tìm được đồng đội có thể lựa chọn phòng ở, kết quả còn phải đi tìm mảnh ghép ghép hình mới có thể chọn phòng, cho dù nói với bọn họ phòng ở cần dùng tiền để mua, bọn họ cũng tin.

Các vị khách mời nghe đạo diễn nói chỉ cười ha ha một tiếng, mà Khuyết Nhiễm Thu lúc này mở miệng nói: “Chúng tôi đã ghép xong hình ghép, lúc chọn phòng đạo diễn nói, chúng ta phải trả tiền thuê nhà, có một tuần 1000 tệ, 800 tệ, 600 tệ, 400 tệ, 200 tệ, cần phải giao đủ một lần mới được.”

Các khách mời lập tức nắm chặt nắm đấm, đạo diễn được lắm.

Khuyết Nhiễm Thu cũng nói tiếp: “Đúng không đúng không, đạo diễn thật không biết làm người chút nào.”

Rất tốt, sự chú ý của các khách mời đã từ trên người cậu và Thượng Quan Diệp chuyển dời đến người đạo diễn, phần xấu hổ này cậu cũng không muốn lĩnh hội nữa.

Khuyết Nhiễm Thu vội vàng dẫn các khách mời đến một chỗ cạnh thiết bị tập thể dục không có người, Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp ngồi lên ghế, những khách mời khác ngồi ở trên thiết bị tập thể dục gần đó, sau đó nghe Khuyết Nhiễm Thu khụ khụ một tiếng: “Bây giờ đấu giá chính thức bắt đầu, ghét hình của phòng số 5 giả khởi điểm là 10 tệ, lần ra giá không được thấp hơn 5 tệ.”

Miếng ghép đầu tiên là của phòng số 5, cũng là phòng chất lượng kém nhất, dựa theo quy tắc đấu giá, cũng là từ cái rẻ nhất, cậu sẽ đặt lên đấu giá đầu tiên.

Tiểu đội Lặc Lăng Vân và Yến Thiên Ức đều thiếu mảnh ghép này, có điều bọn họ cũng không biểu hiện ra, tiểu đội Lâm Giang Nhiễm không thiếu mảnh ghép này, nhưng bọn họ có ý, vì để không muốn người khác giành mảnh ghép khác với mình, lập tức mở miệng: “Tôi ra 15 tệ.”

Lạc Lăng Vân và Yến Thiên Ức cho rằng tiểu đội bọn họ thiếu mảnh ghép này, Yến Thiên Ức vội vàng hỏi: “Nhiễm Thu mảnh ghét số 5 hai người có mấy mảnh?”

Khuyết Nhiễm Thu cười nheo mắt nói: “Đây là bí mật.”

Lạc Lăng Vân và Yến Thiên Ức nghe vậy trầm mặc một lúc, Yến Thiên Ức cũng có chút hối hận vì đã báo thù Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp, để cho bọn họ cũng lĩnh hội cảm giác xấu hổ như vậy, được rồi, bây giờ báo ứng đến rồi, haizz, mình vẫn còn quá non.

Không biết Khuyết Nhiễm Thu có bao nhiêu mảnh ghép, cũng không biết những tiểu đội khác đã thu mảnh ghép đến đâu rồi, bọn họ chỉ có thể cố gắng mua được mảnh ghét số 5 trong tay Khuyết Nhiễm Thu.

Yến Thiên Ức nghĩ thông xong, trực tiếp mở miệng: “Tôi ra 25 tệ.”

Lâm Giang Nhiễm nhìn Lạc Lăng Vân, nói: “Tôi ra 30 tệ.”

Lạc Lăng Vân nóng nảy, vội vàng nói: “Tôi ra 35 tệ.”

Yến Thiên Ức theo bả năng đứng lên, rồi nói: “Tôi ra 40 tệ, là bạn bè thì đừng cướp với tôi.”

Lạc Lăng Vân do dự một chút đứng lên, bây giờ hiện trường đã có không khí hội bán đấu giá rồi, không biết còn tưởng là bọn họ đang đáu gia trân bảo gì, kết quả là đấu giá mảnh ghép.

Đáng tiếc ở đây không có búa, nếu không càng giống với hội đấu giá hơn, Khuyết Nhiễm Thu vỡ tay thay búa gõ, sau đó nói: “40 tệ lần thứ nhất.”

Lạc Lăng Vân là Lương Thứ Ảnh nhìn nhau, nhỏ giọng thương lượng một chút, bọn họ cảm thấy 50 tệ mua mảnh ghét số 5, có hơi đắt, liền không lên tiếng nữa, Lâm Giang Nhiễm muốn đem tiền trong tay những khách mời khác tiêu hao hết, vì thế cắn răng nói: “50 tệ!”

Yến Thiên Ức nghe vậy do dự một chút, Lạc Lăng Vân đã không ra giá nữa, Lâm Giang Nhiễm trước đó do dự lâu như vậy, chính mình thử một lần xem, nghĩ như vậy anh ta hô lên: “55 tệ!”

Lâm Giang Nhiễm nghe vậy không lên tiếng nữa, Lạc Lăng Vân cũng không không lên tiếng, Khuyết Nhiễm Thu vỗ tay nói: “55 tệ lần thứ nhất!”

Những người khác không lên tiếng, trong lòng Khuyết Nhiễm Thu đếm đến mười, rồi tiếp tục nói: “55 tệ lần hai!”

“55 tệ lần 3!”

“Thành giao!”

Yến Thiên Ức lấy ra 55 tệ đưa cho hai người Khuyết Nhiễm Thu, bây giờ người đi ra khỏi cửa cũng không mang theo tiền mặt, bọn họ lại không có điện thoại, kiếm được chút tiền không dễ gì, tiểu đội bọn họ bây giờ chỉ còn 200 tệ, hai người còn thiếu 1 mảnh ghét nữa, nhưng mua xong rồi, tiền không đủ thì phải làm sao?

Yến Thiên Ức quyết định đến lúc đó rồi lại nói.

Khuyết Nhiễm Thu cũng bắt đầu lần đấu giá mảnh ghép tiếp theo, lần này vẫn là mảnh ghét số 5, Yến Thiên Ức cảm thấy mình mua có hơi đắt, hy vọng giá cuối sẽ không sai biệt lắm với anh ta mua, nếu không anh ta sẽ thiệt chết mất.

Lần này đấu giá mảnh số 5 chỉ có tiểu đội Lạc Lăng Vân và tiểu đội Lâm Giang Nhiễm, vời vì Lâm Giang Nhiễm biết số tiến tiểu đội Lạc Lăng Vâng có thể ra giá số tiền nhiều nhất là bao nhiêu, ra đến 40 tệ, bọn họ đã không ra giá nữa, cuối cùng mảnh ghép số 5 được tiểu đội Lạc Lăng Vân mua với giá 45 tệ.

Tiếp theo Khuyết Nhiễm Thu bắt đầu đấu giá mảnh số 3, hội đấu giá được tổ chức vô cùng thuận lợi, tiểu đội Yến Thiên Ức là tiểu đội có đủ mảnh ghép sau tiểu đội Khuyết Nhiễm Thu, đáng tiếc bọn họ còn phải ghét hình xong, kiếm đủ tài chính mới có thể chọn phòng.

Còn chưa đợi bọn họ ghép hình xong, hội đấu giá đã kết thúc, Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp dựa vào hội đấu giá kiếm được 580 tệ, tính thêm cả 325 tệ trước đó bọn họ có trong tay, bọn họ tổng cộng có 905 tệ, chỉ cần 100 tệ nữa là thuê được phòng số 1.

Nhưng giống như trước đó đã nói, bọn họ không có điện thoại, bây giờ trong tay cũng không có tiền mặt gì cả, kiếm tiền không phải là một chuyện dễ dàng.

Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp thượng lượng một chút quyết định chọn phòng số 2, phòng số 2 trang trí cũng rất đẹp, vào ở cũng rất thoải mái, bọn họ còn có thể để lại 100 tệ đề phòng lỡ như.

Cuối cùng Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp chọn phòng số 2, tổ chương trình đưa địa chỉ phòng số 2 cho hai người, cách chỗ này mất 20 phút đi đường, gọi xe mất 50 tệ.

Ai mà biết tổ chương trình lại làm ra chuyện xấu xa như vậy, Khuyết Nhiễm Thu hỏi thăm người khác một chút, sau đó hai người cùng ngồi xe buýt đến nơi cần đến.

Tiểu trấn Kỳ Lân thân là điểm du lịch nổi tiếng, người trên xe buýt cũng không ít, cả xe đã không còn chỗ ngồi, Khuyết Nhiễm Thu và Thượng Quan Diệp chỉ có thể đứng.

Người quay phim đi theo sau bọn họ ghi hình.

Khuyết Nhiễm Thu cũng nhàn nhã xuống, làm cho cậu cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn Thượng Quan Nhiễm đứng bên cạnh cậu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì, nghĩ nghĩ nên nói gì với người yêu cũ mới tốt đây?

Khuyết Nhiễm Thu chỉ có thể tùy tiện nhìn, nhìn đông nhìn tây nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện trên xe một người mặc váy Mã Diện, còn buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rát soái, chuyện này làm cậu có chút chấn kinh nhìn thêm vào cái, người này rốt cuộc là nam hay nữ.

Thượng Quan Diệp cũng thuận theo ánh mắt của Khuyết Nhiễm Thu nhìn sang, phát hiện là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhíu mày, sai đó đưa tay che mắt Khuyết Nhiễm Thu lại.

Khuyết Nhiễm Thu cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, theo bản năng kéo tay Thượng Quan Diệp xuống, nhưng cảm xúc ấm áp làm cho cậu có chút lưu luyến.

Cậu biết nhất định là do chứng bệnh khát da thịt tái phát rồi.