Chương 35

Người của Tây Vực sắp đến, hơn nữa còn là Thái tử Tây Vực đích thân đem cống phẩm tới, cho nên Nhật Nguyệt Quốc càng không thể qua loa.

Trong cung tổng vệ sinh qua một lượt, sau đó trang hoàng lộng lẫy từng ngóc ngách. Ngự hoa viên trăm hoa đưa nở, trên đường đi đều là đèn l*иg kết hoa đỏ rực.

Thậm chí ngay cả y phục của nha hoàng các cung cũng đều được thay mới toàn bộ. Thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy cung nhân quần áo thướt tha lướt qua, y phục rực rỡ, nhan sắc thanh tú, quả là cảnh đẹp ý vui.

Không khí này, quả thực chẳng khác nào đón Tết sớm vậy.

Chỉ là, Phó Gia Hiên lại không cảm thấy mấy bộ váy áo kia đẹp ở chỗ nào, trái lại y còn cảm thấy lạnh thay cho bọn họ.

Thời tiết hiện tại đã bước vào mùa đông, sáng sớm từng cơn gió lạnh lùa qua, sống lưng Phó Gia Hiên liền đã lạnh toát.

Những ngày đông giá rét như thế này, chỉ ước trong phòng có lò sưởi, bản thân đắp một lớp chăn thật dày, sau đó an an ổn ổn ngủ.

Khi trước sống ở Phó gia, những ngày Đông của Phó Gia Hiên chính là trôi qua như vậy đấy. Ngủ đủ rồi thì tỉnh dậy, sau đó được Thúy Lan và Thúy Liễu tỷ cơm bưng nước rót.

Hiện tại hồi tưởng lại, quả thực là sung sướиɠ không gì bằng.

Nhưng còn hiện tại.

Phó Gia Hiên khoác một cái áo lông thật dày, trên đầu trùm một cái mũ lông màu trắng, tay chân cũng đeo găng vào kín hết cả. Chỉ là như vậy vẫn không đủ, răng y va lập cập vào nhau, chóp mũi cũng hồng hồng.

Gió lạnh vù vù thổi qua, lạnh đếu thấu cả xương, thế nhưng dưới cái tiết trời này, vậy mà y vẫn phải đến lớp để đi học cơ đấy!.

Phó Gia Hiên cảm thấy, với cái thân thể yếu như sên này của mình nhất định sẽ không trụ nổi quá ba ngày nữa.



Chỉ là, cũng may Bệ hạ còn có chút lương tâm. Học nốt hôm nay nữa thôi là bọn họ sẽ được nghỉ Đông rồi.

Mặc dù hôm nay trời rất lạnh, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến đây đã là buổi học cuối cùng trong năm nay rồi, Phó Gia Hiên liền vực dậy tinh thần, cả người đều hăng hái hẳn lên.

Mấy hôm trước Bệ hạ lại ban tặng cho Phó Gia Hiên một ít thuốc bổ và nhân sâm. Phó Gia Hiên vô cùng hào hứng, lập tức đem nhân sâm đi hầm canh.

Chỉ là nhân sâm lần này mùi vị không ngon bằng lần trước, điều này khiến Phó Gia Hiên có chút hụt hẫng. Sau đó y dứt khoát mang nhân sâm kia đem đi nấu nước uống.

Phó Gia Hiên cầm ly nhân sâm nóng hổi trên tay, thổi thổi rồi nhấp vào một ngụm, sau đó hài lòng thở ra một hơi. Đoạn đường từ Thái Hòa cung của Cố Văn Quân tới phòng học cũng nhờ vậy mà ấm áp hơn rất nhiều.

Phó Gia Hiên đi giữa chừng thì mới nhớ ra bản thân quên mang theo khăn choàng cổ. Gió lạnh lùa vào, y lúc này chỉ có thể kéo cao cổ áo để che chắn.

Cố Văn Quân đi ở phía trước cách Phó Gia Hiên chỉ vài bước chân, thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu lại nhìn xem y một chút.

Lúc này Cố Văn Quân vừa vặn quay lại, sau đó, hắn không nói hai lời liền đem khăn choàng đang quấn trên cổ mình lấy xuống, rồi lại nhanh gọn quấn lại ở trên cổ của Phó Gia Hiên.

"Đạ ta Nhị điện hạ". Phó Gia Hiên có chút bất ngờ, sao đó cười cong cả mắt.

Tên mặt than Cố Văn Quân này, bề ngoài tuy rằng khó ưa, thế nhưng bụng dạ lại vô cùng tốt. Điển hình cho kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

"Đi nhanh lên, vận động cơ thể một chút sẽ không còn lạnh nữa". Cố Văn Quân hơi dừng bước, sau đó biến thành hắn đi ở phía sau, Phó Gia Hiên đi ở phía trước.

Phó Gia Hiên dĩ nhiên cũng biết đạo lí này, y lúc này cố gắng chạy bước nhỏ, hì hục chạy rồi lại chạy. Đợi đến khi tới được phòng học, cả người y đều mơ hồ toát mồ hôi, cơ thể cũng ấm hơn rất nhiều.

Nửa buổi học đầu Phó Gia Hiên còn rất hăng hái, thế nhưng càng về sau, đầu y càng cảm thấy nặng trĩu. Phó Gia Hiên xoa xoa cổ họng đau rát, sau đó uống vào một ngụm nước ấm mới thấy thoải mái hơn đôi chút.



Chỉ là không lâu sau đó, khi mà cơn sốt kéo đến, sắc mặt Phó Gia Hiên liền lập tức tái nhợt đi. Tầm mắt mơ hồ, đầu óc vừa nặng vừa nhức.

Cố Văn Quân lúc này cũng đã để ý thấy Phó Gia Hiên có điều bất thường. Hắn vươn tay ra đặt lên trán Phó Gia Hiên, khi chạm vào làn da của y, trên mặt hắn hiếm hoi xuất hiện biểu cảm kinh hoảng.

"Thưa Thái phó, Thư đồng của ta phát sốt rồi, ta có thể đưa hắn về trước không ạ?!". Cố Văn Quân đột ngột đứng bật dậy khiến mọi người giật mình, sau đó cùng đồng loạt nhìn qua Phó Gia Hiên.

"Cái gì? Mau, mau đưa trò ấy về đi, sức khỏe quan trọng". Thái phó biết sức khỏe Phó Gia Hiên vốn đã không tốt, hiện tại nghe y ngã bệnh, cho nên ông cũng vô cùng lo lắng.

Cố Văn Quân đem áo choàng trên người mình tháo xuống, sau đó trùm kín trên người Phó Gia Hiên. Hắn không nói hai lời, trực tiếp đem Phó Gia Hiên còn đang mơ mơ màng màng bế lên, chân không ngừng nghỉ chạy thẳng về Thái Hòa cung.

Cố Văn Quân vừa đặt Phó Gia Hiên lên giường, vốn còn đang định sai người đi truyền Thái y tới. Chỉ là lời còn chưa kịp nói, Triệu thái y không biết từ đâu đã xuất hiện trước mặt hắn luôn rồi.

"Nhị điện hạ, thất lễ rồi. Là Bệ hạ sai lão tới đây, cứu người quan trọng, thỉnh Nhị điện hạ ra ngoài chờ một lát". Triệu thái y nói xong liền đóng cửa.

Cố Văn Quân nhìn cánh cửa đóng sầm kia, trong lòng dâng lên lo lắng khó tả.

Mẫu phi hắn, trước kia cũng giống như Phó Gia Hiên bây giờ vậy. Gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi tái xanh. Cứ như thế nằm bất động trên giường, rồi lại cứ như thế mà rời xa hắn.

Cố Văn Quân sợ, sợ chuyện của quá khứ một lần nữa lặp lại.

Cố Văn Quân ngồi chờ ở bên ngoài, tuy rằng hai tay siết chặt nhưng vẫn mơ hồ phát run. Hắn không run vì lạnh, mà run vì sợ hãi.

Ban nãy ôm Phó Gia Hiên trong ngực, tay chân y lạnh đến đáng sợ. L*иg ngực dưới lớp áo lông thật dày chậm rãi nhấp nhô, thật chậm thật khẽ. Tựa như...tựa như bất cứ khi nào cũng có thể ngừng lại vậy...

Nha hoàng thấy hắn y phục mỏng manh ngồi ở trong gió lạnh, liền lấy đến một cái áo choàng khác khoác lên cho hắn. Chỉ là Cố Văn Quân không có chút phản ứng nào, thất thần ngồi yên giống như một pho tượng vậy.