Chương 8: Quỷ súc

Tô Vãng Sinh quay đầu, thấy Ninh Túc đang nhìn chằm chằm sàn nhà.

Tô Vãng Sinh theo tầm mắt hắn nhìn qua, hẳn là nơi tân nương dập đầu.

Sàn nhà màu đen, tân nương dập đầu ra máu, giữa màu đen không quá rõ ràng, nhìn không rõ lắm.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Ninh Túc khịt mũi "Hương vị rất quen thuộc."

Tô Vãng Sinh: "?"

Mũi cậu là chó sao? Nhiều hương vị như vậy cũng có thể ngửi được hương vị quen thuộc?

"Các khách nhân, hỉ yến đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi đi." Ninh Túc vừa nói xong, thôn dân đại ca đã tới.

Tô Vãng Sinh: "......"

Hương vị quen thuộc, là hương khí hỉ yến sao?

Thôn dân đại ca mang bọn họ đi uống rượu mừng, lập tức đến lò sát sinh xem.

Sau hôn lễ, tâm tình người chơi ngày càng phức tạp, đầu càng loạn.

Để bọn họ tham gia hôn lễ, là vì có manh mối gì sao?

Không ngờ hôn lễ sẽ lâu như vậy, hiện tại đã là buổi chiều hôm sau, sau hôn lễ, không chỉ không lấy được manh mối hữu dụng, suy nghĩ còn càng rối loạn.

Chỉ còn ba ngày, không giải được bọn họ đều phải chết.

Người chơi khó có thể khống chế, bắt đầu bực bội.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Ninh Túc còn có tâm tình nói chuyện phiếm với thôn dân đại ca.

Thôn dân đại ca ôn nhu hỏi Ninh Túc: "Mệt mỏi đúng không, thời gian hôn lễ có chút dài."

"Mệt cái gì đâu." Vì biểu cảm có chút đình trệ, rất dễ làm ra dáng vẻ cười như không cười, khiến người ta khó hiểu: "Nhưng, tôi không ngờ tân lang nhiều thân thích như vậy."

Thôn dân đại ca ngượng ngùng sờ đầu, hắn cũng bước lên đưa tân nương bao lì xì.

"Đừng nhìn thôn chúng ta hiện tại người rất nhiều, kỳ thật chỉ có năm họ, tổ tiên đều có quan hệ họ hàng."

Ninh Túc thăm dò nhìn về phía hắn: "Năm nhà nào?"

Thiếu niên cổ nhỏ dài, làn da phía trên mỏng, mạch máu xanh tím uốn lượn có thể thấy rõ ràng, khi thăm dò căng thẳng, ẩn ẩn có thể thấy vật thể màu đen động đậy giữa các mạch máu.

Thôn dân đại ca không chịu khống chế tới gần hắn: "Vương, Lý, Triệu, Tôn và Ngô."

"Ồ." Ninh Túc thu hồi đầu, ngay ngắn đi về phía trước.

Thôn dân đại ca như có chứng dính người, một đường cũng không rời khỏi Ninh Túc, nói với hắn đủ lời, cho nên Ninh Túc ngồi xuống muộn hơn những người chơi khác.

Bàn lớn này nhất định được chuẩn bị cho khách bên ngoài, trên bàn bày đầy đồ ăn phong phú, rất nhiều loại thịt, ở giữa còn có một con heo sữa nướng.

Người chơi nhìn thấy thịt, lại nghĩ tới chó đen, nhắc nhở "chúng sinh bình đẳng" của hệ thống vang trong đầu, nhìn chằm chằm con heo sữa nướng, bộ não đã chuyển đến "con heo sữa này có phải cũng là người", một đám không thể bình tĩnh.

Đặc biệt là khỉ ốm.

Hắn thật vất vả mới ổn định cảm xúc, bàn thịt phong phú lại làm hắn nôn nóng.

Lúc này nhìn thấy Ninh Túc còn có thể nhàn nhã cùng thôn dân đại nói chuyện phiếm, liền tức giận: "Cậu còn có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn, cậu có biết phó bản này thật sự sẽ chết người? Có thể nghiêm túc chút không!"

Ninh Túc chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy áo đen bên cạnh, không chưa từ bỏ mộng nằm thẳng ôm đùi, vì thế giải thích: "Tôi không nói chuyện phiếm."

"Chẳng lẽ cậu nghiêm túc giải mã? Có tin tức gì rồi?"

"Toàn bộ thôn chỉ có năm họ Vương, Lý, Triệu, Tôn, Ngô."

Khỉ ốm cười nhạo: "A, đây là cái gì......"

"Câm miệng! Đừng làm mất mặt!" Áo đen lạnh giọng đánh gãy lời khỉ ốm, nhíu mày trầm tư.

Khỉ ốm mờ mịt, hắn thực sự không cảm thấy đây là tin tức hữu dụng, có ích ở đâu?

Tô Vãng Sinh nghe Ninh Túc nói, quay sang Trần Thiên: "Xem ra người phụ nữ Ân Đại Quân chết trong biệt thự, rất có khả năng là từ nơi khác gả đến, manh mối kia khớp với hôn lễ này."

Trần Thiên gật đầu: "Chờ Trần Tình và Song Song trở về, xem hai cô ấy có thể nói ra điểm gì không."

Chúc Song Song, Trần Tình và phù dâu cùng đỡ tân nương ngất xỉu đến giường trong hôn phòng.

Bác sĩ trong thôn có mặt trong hôn lễ, giống như đoán trước được, chuẩn bị sẵn sàng, lúc này đang xử lý miệng vết thương trên trán cho tân nương.

Ba cô gái đứng một bên chờ đợi.

Trần Tình đứng bên cạnh phù dâu quay đầu, vừa lúc đối diện với phù dâu, Trần Tình xem sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Chị thật xinh đẹp, không làm minh tinh thật đáng tiếc."

Phù dâu che miệng cười: "Gì vậy, tôi nào có đẹp như vậy?"

Trần Tình: "Có, chị làm công việc gì? Hoàn toàn có thể dựa mặt ăn cơm."

"Tôi mở một cửa hàng thú cưng." Phù dâu mím môi, mở đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ, nói: "Ngẫu nhiên cũng sẽ phát sóng trực tiếp một chút."

Nghe thấy bốn chữ "cửa hàng thú cưng", ánh mắt Trần Tình càng sâu: "Tôi đã nói rồi, gương mặt này không thể lãng phí."

Phù dâu cười mà không nói.

Lúc này tân nương đã tỉnh, mới vừa tỉnh đã hỏi: "Chồng tôi đâu? Tôi không làm ảnh hưởng hôn lễ chứ?"

Chúc Song Song nổi giận đùng đùng nói: "Bọn họ để chị dập đầu hơn nghìn cái, chị còn lo lắng cho hôn lễ."

Tân nương suy yếu cười: "Bọn họ không phải nhằm vào tôi, lúc trước chồng tôi đã nói rồi, thôn bọn họ có tập tục phong kiến, bạn gái cũ của chồng tôi cũng vì bát tự không hợp, trong nhà không đồng ý, bọn họ mới chia tay."

Chúc Song Song không cam lòng nói: "Chị còn nói chồng, lúc chị té xỉu hắn cũng không đỡ chị, hắn thực sự yêu chị sao?"

"Anh ấy rất yêu tôi." Tân nương quật cường khẳng định.

"Anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, dù quy củ thôn Hòe Dương nhiều, tôi cũng sẽ tuân thủ, ở bên nhau." Tân nương nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Em không biết anh ấy có ý nghĩa gì với tôi đâu."

Trán tân nương được quấn lớp băng đỏ, son môi trên môi cũng phai đi, trong mắt lại tràn đầy ánh sáng.

"Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo, trong nhà có năm đứa trê, tôi là lớn nhất, mặc kệ tôi làm gì, ba mẹ đều rất ít khi chú ý."

"Tốt nghiệp cấp hai, tôi đi làm, bởi vì không có bằng cấp, chỉ có thể đi làm một ít việc rẻ tiền, ở khách sạn bị khách khi dễ, còn bị giám đốc áp, phải khom lưng xin lỗi."

"Tôi vẫn luôn cho rằng đó là đúng, mãi đến một lần, tôi lại bị buộc xin lỗi khách, chồng tôi xông lên đánh tên khách kia."

Tân nương nghĩ đến chuyện thật lâu trước kia, nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào hạnh phúc như cũ.

"Anh ấy nói không phải như vậy, anh ấy nói tôi đáng được yêu thương đặt trong lòng." Tân nương quay đầu nhìn về phía Chúc Song Song: "Anh ấy cũng làm như vậy, dẫn tôi đến công viên giải trí, vì tôi học nấu cơm, đăng kí lớp học và các lớp tôi yêu thích."

"Anh ấy không giống những khách chỉ muốn chiếm tiện nghi của tôi, trước hôn nhân thậm chí chưa chạm vào tôi, anh ấy tôn trọng tôi, yêu tôi."

Chúc Song Song nhìn ánh sáng trong mắt cô, nhất thời nói không nên lời.

Khi hai cô gái vào tiệc rượu, Ninh Túc đang ủ rũ.

Chúc Song Song cảm thấy kì lạ, Ninh Túc chưa từng như vậy, vừa hỏi mới biết, là bởi vì người chơi khác không cho hắn ăn thịt.

Thấy những người khác bắt đầu ăn rau xanh, Ninh Túc xụ mặt nói: "Nếu không cho ăn thịt, vì sao còn dùng bữa? Chúng sinh bình đẳng, thực vật không phải mệnh sao? Hay là nói, biến thành thực vật tương đối đẹp hơn?"

Người chơi đang dùng bữa: "......"

Chúc Song Song cười khúc khích, khi Ninh Túc cầm dao nĩa soàn soạt cắt heo sữa, thả mấy viên kẹo vào túi hắn.

Là kẹo mừng được phát ở giáo đường, mỗi cái người chơi sáu cái, ăn xong thì không còn.

Ninh Túc nghi hoặc nhìn về phía Chúc Song Song, Chúc Song Song nói: "Tối hôm qua tôi xin Trần Tình."

Ninh Túc: "Cho tôi?"

Chúc Song Song cười: "Đương nhiên."

Ninh Túc buông dao nĩa, rũ mắt nhìn chằm chằm kẹo trong túi, hắn lột một viên bỏ vào miệng, thấp giọng nói câu: "Cảm ơn".

Trần Thiên thấy hắn từ bỏ ăn thịt, yên tâm hơn chút, hắn nhìn thoáng qua áo đen, nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, cũng may ăn xong rượu mừng hẳn là không còn cưỡng chế hoạt động, tôi l có thể tự do thăm dò."

Thấy áo đen không đánh gãy lời hắn nói, hắn tiếp tục: "Chúng ta ăn một chút ứng phó, vừa ăn vừa nghe Trần Tình và Song Song nói tin tức lấy được, sau đó lập tức chạy đến lò sát sinh cứu mập mạp."

Thôn dân đại ca nói không gϊếŧ chó đen, có lẽ bọn họ còn có thể cứu được.

Mọi người không phản đối, vội vàng ăn rồi chạy tới lò sát sinh.

Bây giờ là mùa xuân, thời tiết ấm áp, những cây xanh rực rỡ khắp nơi.

Khi người chơi bước vào lò sát sinh, lại cảm thấy có trận hàn khí từ lòng bàn chân xông vào thân thể, máu cũng sắp bị đóng băng.

Lò sát sinh rất lớn, người lại rất ít.

Không biết có phải đều đến tham gia hôn lễ hay không, nơi này không có một bóng người.

Các người chơi xoa cánh tay, đánh giá lò sát sinh.

Lò sát sinh và bên ngoài thôn giống như không cùng một thế giới.

Bên ngoài là cây cối xanh um tươi tốt, muôn tía nghìn hoa tươi, những dãy biệt thự nhỏ xinh tắm mình trong nắng.

Mà trong lò sát sinh u ám, nơi chốn xám trắng trầm thấp ảm đạm, cây cối khô héo, vô cớ khiến người ta áp lực.

Trên vài cái giá treo heo dê bò vừa lột da, cách đó không xa có một chuồng heo và bò, từng con động vật đen như mực, đôi mắt an tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ, yên lặng đến mức không giống như động vật.

Trên tường chuồng heo có một dòng chữ đỏ nổi bật.

Chữ đỏ như dùng máu viết ra, đỏ thẫm, xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ non nớt: "Lò sát sinh cấm gϊếŧ người".

Có người chơi không chịu nổi: "Câu này có ý gì? Cấm gϊếŧ người, biến thành súc sinh thì có thể gϊếŧ phải không?"

Không ai trả lời hắn, mọi người đều nghiêm túc cẩn thận quan sát lò sát sinh, hoặc tìm kiếm tung tích chó đen.

"Xoẹt —— xoẹt —— xoẹt ——"

Trong yên lặng, các người chơi bỗng nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén cọ trên tảng đá, phát ra âm thanh chói tai.

Trái tim đột nhiên nhảy dựng, quay đầu.

Đó là tiếng rìu to bị người kéo trên mặt đất, phát ra âm thanh cọ xát.

Rìu lớn hơn bình thường rất nhiều, phía trên dính đầy máu, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, để lại những vết xước sâu trên tảng đá.

Cán rìu cũng dài hơn bình thường rất nhiều, do một bàn tay thô ráp cầm.

Đó là một bàn tay mạnh mẽ cứng cáp thuộc về đàn ông.

Người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay màu xám, tạp dề bên ngoài dính tầng tầng vết máu và dầu mỡ, màu máu khác nhau, sâu cạn không đồng nhất, rậm rạp thấm vào tạp dề.

Mái tóc xoăn từ đầu đến cổ dính chất lỏng nhơm nhớp, che nửa mặt, khiến người ta không thấy rõ thần sắc của hắn.

Hắn một tay cầm rìu, hơi rũ đầu đi về phía trước, dơ bẩn lại tối tăm.

Theo hắn tới gần, Tô Vãng Sinh nghe thấy tiếng dốc dồn dập mà mỏng manh của Chúc Song Song, hắn bước về phía trước một bước, đứng trước mặt Chúc Song Song.

Người đàn ông không phải đến chỗ bọn họ, mà là chuồng bò.

Kho tới gần, bọn họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn, trộn lẫn với mùi hôi khó tả, mỗi người nín thở canh gác.

Chỉ có Trần Thiên mở miệng: "Xin hỏi, con chó đen buổi sáng đưa đến lò sát sinh ở chỗ nào?"

Người đàn ông đến trước chuồng bò, không nhìn bọn họ, âm thanh nghẹn ngào "Hoả táng."

"Cái gì?" Trần Thiên cho rằng mình đang nghe lầm.

Người chơi khác nghe được hai chữ "Hoả táng", cả người tê dại.

Nghe thấy hai từ hoả táng trong một lò sát sinh liền thấy không đúng, từ khi bước vào lò sát sinnào nào đều không đúng.

Phản ứng kịch liệt nhất là khỉ ốm, hắn cuồng bạo tiến lên, điên khùng hỏi: "Không thể! Hắn không chết! Lò sát sinh sao có thể hoả táng một con chó, mày nói ——"

Người đàn ông trầm mặc giơ rìu, mũi rìu ảm đạm dưới dưới ánh mặt trời loé lên một tia sáng, chợt hạ xuống.

"Răng rắc ——"

Máu tươi đỏ đậm phun trào.

Con bò mập mạp chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, đã bị người đàn ông chặt đứt đầu.

Máu tươi bắn đầy mặt khỉ ốm, đặc sệt ấm áp, mặt hắn như bị tạt một chậu sơn đỏ, đôi mắt có chút không mở ra được.

Hắn chớp mắt, lông mi bị máu tươi dính chặt, trong mắt là thế giới đầy máu.

Hắn rốt cuộc đã hỏng mất.

"A —— a a a —— đã chết! Tôi cũng phải chết......"

Chiếc rìu của hắn rơi xuống đất, đưa lưng về phía bọn họ, duỗi tay chỉ về phía bên trái: "Tại sao không thể hoả táng, đó chính là lò thiêu."

Người chơi khác theo hướng tay hắn nhìn lại, ngay từ đầu bọn họ không biết ống lò dài dùng để làm gì, hoá ra là lò thiêu.

Chỉ có cỏ khô đứng lặng quanh đó, cũ kĩ như từ thế kỷ trước, đến mức rớt sơn, không biết hoả táng bao nhiêu sinh vật sống sờ sờ, âm khí xung quanh như ngưng kết.

Người đàn ông duỗi tay móc miệng, nói: "Có vài con súc sinh mang virus, không thể ăn, phải hoả táng."

Trong lò sát sinh chỉ nghe thấy tiếng khỉ ốm điên khùng thét chói tai, yên tĩnh lại ồn ào.

Vài giây sau, Trần Thiên tiến lên nắm cổ áo khỉ ốm, tát vào mặt hắn một cái: "Tỉnh táo lại! Mau nói cậu đã làm gì!"

Dưới ba cái tát liên tiếp của Trần Thiên, khỉ ốm rốt cuộc đã thanh tỉnh nói chuyện: "Tôi, tôi, khi mập mạp bị chó đen cắn, tôi đạp chó đen hai phát."

Hắn nuốt khẩu nước miếng: "Mập mạp có thể ném chết chó đen, không thể thiếu sự trợ giúp của tôi."

Trần Thiên: "Vậy cậu cùng mập mạp dùng cục đá ném vào đầu chó đen sao?"

Khỉ ốm lắc đầu.

Trần Thiên nhẹ nhàng thở ra: "Vậy có lẽ còn có thể cứu chữa."

"Chúng ta phải nhanh chóng sửa chữa, chúng sinh bình đẳng...... Đem cẩu nhập người, ít nhất không thể để nó phơi thây nơi hoang dã."

Trần Thiên quay đầu nhìn về phía áo đen: "Chúng ta phân làm hai đội, các người tiếp tục ở lò sát sinh tra xét, tôi mang khỉ ốm đi xem hiện trường chó đen bị đánh chết."

Tô Vãng Sinh nhìn về phía Chúc Song Song, sắc mặt cô tái nhợt, trán đầy mồ hôi, nói: "Để Song Song đi cùng các người, tiện chúng ta giao lưu tin tức."

Trần Thiên gật đầu.

Trợ thủ bên cạnh áo đen cũng đi theo bọn họ.

Sau khi nhìn bọn họ rời đi lò sát sinh, Tô Vãng Sinh phát hiện không thấy Ninh Túc, hắn vội quay đầu nhìn về phía kho hàng đen nhánh ở góc kia.

Bóng dáng thiếu niên bóng thoáng qua.

Nhà kho nhỏ dựa vào ven tường, từ bên ngoài nhìn vào tối om, lúc đi vào càng tối đến mức duỗi tay không nhìn thấy năm ngón.

Ninh Túc vừa vào lò sát sinh đã chú ý tới đứa trẻ kia lại bò ra cửa nhìn hắn.

Lần này, hoàn toàn ẩn trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy một con mắt của đứa trẻ không trốn.

Con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

Đôi mắt Ninh Túc đen nhánh, cũng nhìn nó giữa bóng đêm đặc sệt, hắn nói: "Em là người, vì sao muốn bò trên mặt đất?"