Chương 22: Ngày thường

Khi vào phòng Lý Mộng Linh ngồi trước gương nhìn khuôn mặt đỏ rực như phát sốt của nàng, tay còn thỉnh chạm vào đôi môi đỏ, nơi vừa mới cùng Diệp Thiên hôn.

Khi hôn nàng thấy thứ cảm giác mà trước kia chưa bao giờ mình trải qua,đó cảm giác kí©h thí©ɧ, ngọt ngào có chút hưng phấn chờ mong.

Những nghĩ đến Diệp Thiên đυ.ng chạm vào cơ thể mình Lý Mộng Linh có chút xấu hổ khác lạ, bên dưới của nàng có chút ẩm ướt.

“Lưu manh.” Chửi thầm Diệp Thiên một câu rồi nàng chạy đi tắm thay bộ đồ mới rồi mới leo lên giường.

Đến một lúc sau nàng mới ngủ được.

Buổi sáng Diệp Thiên mở cửa ra là thấy Tiểu Uyên mang đồ ăn tới.

“Chào buổi sáng cô gia, ta mang đồ ăn tới đây.”

“Tiểu Uyên chào buổi sáng.”

Diệp Thiên mỉm cười đưa ngón vuốt vuốt cái mũi cao của nàng.

“Hai ta mang đồ ăn qua bên Mông Linh cùng ăn.”

Từ ngày đến Lý phủ đến giờ Diệp Thiên chưa bao giờ ăn sáng cùng Tiểu Uyên với Lý Mộng Linh lên rủ hai nàng cùng ăn chung.

“Được rồi cô gia, để ta lấy phần của ta với tiểu thư rồi qua bên phòng nàng.”

“Được rồi để ta qua bên Mộng Linh.”

Nói xong rồi Diệp thiên bưng mân đồ ăn qua bên phòng của Lý Mộng Linh.

Mới sáng thấy Diệp Thiên đứng trước phòng mình Lý Mộng Linh có chút trốn tránh đỏ mặt vì nghĩ đến chuyện tối qua.

“Nương tử chào buổi sáng, ta mang đồ ăn qua ta nương tử với Tiểu Uyên ăn chung.”

“Không...”

Chưa kịp từ chối Diệp Thiên đã bước vào phòng nàng, căn phòng của Lý Mộng Linh khá Rộng rãi, sạch sẽ mọi thứ đều ngăn nắp và thơm thoang thoảng mùi túi thơm mà Lý Mộng Linh hay mang trên mình.

“Người một nhà khách sáo chi, chờ tiếu Uyên đến chúng ta cùng ăn.”

Diệp Thiên cười cười nói tự nhiên như nhà mình ngồi vào bàn nhỏ của Lý Mộng Linh. Mắt cũng không dừng mà nhìn khắp căn phòng của nàng.

“Nương tử hôm nay thật đẹp.”

Tiện mồn Diệp Thiên khen Lý Mộng Linh.

Lý Mộng Linh hoàn toàn quen tính cách vô sỉ của Diệp Thiên Lên đành kệ hắn.

Rất nhanh Tiểu Uyên bưng hai phần đồ ăn đến, buổi sáng có món cháo thịt bằn, trứng luộc hồng đào kèm với ít trái cây.

Ba người ngồi ăn rất vui vẻ ấm cúng, nhưng phần lớn là Diệp Thiên với Tiểu Uyên nói còn Lý Mộng Linh thỉnh thoảng mới xen vô.

“Mấy hôm nữa bên ông ngoại ta ở kinh thành tổ chức lễ mừng thọ 100 tuổi chúng ta cùng đi.”

“Được rồi, mọi người cùng đi.”

Vũ gia nằm ở kinh thành tuy không phải đứng đầu nhưng cũng có mấy lão tổ luyện Tạng cảnh, lên gia cảnh không thua kém lý gia, thậm trí còn hơn một bậc.

Vũ Huân là cha của Vũ Ninh ông ngoại của Lý Mộng Linh, là một trong ba lão tổ luyện tạng cảnh của Vũ gia tính cách khá thoải mái lên giao du rộng rãi, bạn bè tứ phương. Cho lên năm nay làm lễ mừng thọ người tới chúc mừng chắc chắn rất nhiều, Lý Mộng Linh muốn gặp ông ngọai lên đại diện Lý gia đi chúc mừng.

Ông ngoại của nàng Vũ Huân có năm người con mà mẹ nàng Vũ Ninh là con út đặc biệt khi vợ hắn mất sớm lên Vũ Huân rất yêu quý cưng chiều mẹ nàng, có thể nói là bảo bối của hắn, lúc Vũ Ninh gả cho Lý Thiên Hoàng ông ngoại nàng không muốn gả, vì khoảng cách xa sôi khó được gặp con gái. Nhưng mẹ nàng khá kiên quyết muốn lấy cha nàng, lên hai cha con có chút tranh chấp những vẫn đồng ý cuộc hôn sự này. Ông ngoại nàng không ưa cha nàng nhưng rất yêu quý nàng và Lý Phá Thiên, khi hai người sinh ra ông ngoại nàng đều chạy từ kinh thành tới xem nàng và Lý Phá Thiên. Tính cách của Lý Phá Thiên cũng ảnh hưởng nhiều bởi vị ông ngoại này.

Từ phong sơn thành tới kinh thành khoảng mấy ngàn dặm đường xá xa xôi dễ bị hung thú để mắt tới lên di chuyển bằng sư thứu. Sư thứu là cấp hai hung thú lên bay khá nhanh chỉ hơn một ngày là tới.

Sư thứu tính cách ôn hoà lên được nhiều nơi thuần hoá làm vật cưỡi hoặc để chở hàng.

Mọi người quyết định là ngày mốt sẽ khỏi hành, Diệp Thiên, Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên, Lý phá Thiên thậm trí Tiểu Bạch đều đi.

Ăn xong Diệp Thiên mang chén dĩa tới nhà bếp cho nha hoàn rửa, còn Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên thì đi tập võ. Tiểu Uyên mới có vũ kỹ lăng vân bộ lên muốn cùng Lý Mộng Linh đối luyện để tăng sự thuần thục.

Khi Diệp Thiên tới thấy hai người đang đối chiến, Lý Mộng Linh thì tấn công còn Tiểu Uyên thì né tránh. Hai nàng đối luyện tới lui nhìn như hai tinh linh đang nhảy múa nhìn rất đẹp mắt.

Diệp Thiên cũng mải ngắm nhìn hai nàng đến khi dừng mới thôi.

Đến trưa ba người ăn rồi nghỉ trưa bên đình viện, buổi chiều Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên tiếp tục đối chiến, khi Tiểu Uyên quen thuộc rồi Lý Mộng Linh chuyển sang đao gỗ tấn công nàng.

Lý Mộng Linh tuy dùng quyền sáo là chính nhưng đao pháp của nàng cũng không thua kém.

Hai người chiến tới chiến lui cho tới gần tối nếu không phải có người gọi Lý Mộng Linh đi tới Lễ đường bàn chuyện về lễ mừng thọ sợ hai người còn chưa nghỉ. Lý Mộng Linh vội đi tắm rồi tiến về lễ đường gặp Lý Thiên Hoàng.

Lý Mộng Linh đi rồi còn Tiểu Uyên với Diệp Thiên hai người.

Tiểu Uyên chạy tới nắm tay Diệp Thiên cười khanh khách.

“Cô gia, tiểu thư đi rồi còn hai chúng ta.”

Ba người Diệp Thiên, Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên đã xác định quan hệ nhưng lén lút sau lưng Mộng Linh làm Diệp Thiên có chút kí©h thí©ɧ.

“Nha đầu gan càng lớn.”

Vừa nói vừa ôm nàng vào lòng, tuy Tiểu Uyên mới đối chiến xong người có dính nhiều mồ hôi nhưng hoàn toàn không có mùi trái lại còn thơm mát mùi cơ thể của nàng. Đặc biệt là quần áo thấm mồ hôi bó sát vào người làm dáng người nàng hiện hết ra ngoài.

Diệp Thiên cũng không ngờ cơ thể Tiểu Uyên phát triển như vậy, nàng thấp hơn Lý Mộng Linh một chút, cao tới cằm của Diệp Thiên mà thôi nhưng đôi thỏ ngọc không nhỏ hơn Lý Mộng Linh là mấy, ôm nàng Diệp Thiên hoàn toàn cảm nhận được nó, mền mại đàn hồi với áo quần dính sát làm Diệp Thiên có chút hưng phấn.

Diệp Thiên liền hôn nàng, nha đầu này lúc đầu chưa có kinh nghiệm nào hơi có chút vụng về khi hôn. Khi bắt đầu quen thuộc sự kí©h thí©ɧ, ngọt ngào khi hôn, nàng thậm trí bắt đầu đáp lại Diệp Thiên, lưỡi nàng bắt đầu phối hợp với Diệp Thiên quấn quýt với nhau.

Hai người hôn nhau say đắm, hai tay của Diệp Thiên cũng không rảnh rỗi mà sờ tới lui trên cơ thể của Tiểu Uyên. Một tay chạm tới bờ mông căng tròn đẫy đã của nàng mà vuốt ve, tay kia thì bắt đầu len lỏi lên trên đôi thỏ ngọc cao vυ"t mền mại đàn hồi của mà nhào lặn. Đến khi Tiểu Uyên có chút rêи ɾỉ thở dốc đẩy Diệp Thiên ra thì mới kết thúc.

“Cô gia thật xấu.”

Tiểu Uyển đỏ mặt chạy mất.

Tiểu Uyên khi về tới phòng liền tắm rửa, khi thay đồ ra tay chạm vào các chỗ mà Diệp Thiên đã đυ.ng tới nàng có chút khác lạ kɧoáı ©ảʍ kèm theo kí©h thí©ɧ. Bên dưới của nàng có chút ẩm ướt. Thấy vậy nàng có chút xấu hổ liền tắm rửa chui vào chăn, hoàn toàn không muốn ăn uống gì.