Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Mặn Phi Thăng

Chương 2: Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước, Mộng Tỉnh Thành Không (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là hy vọng cuối cùng để cứu sống Kình Thiên thụ, đồng thời cũng là bước ngoặt có thể thay đổi vận mệnh nhân tộc.

Khi đang trong tình huống tồi tệ nhất, chỉ có Tống Tiềm Cơ là người đứng lên, mọi người đều coi hắn như Chúa cứu thế, mọi hành động đều tuân theo hắn, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Nhưng một khi đã có một đường sống thì các thế lực lại bắt đầu rục rịch mang tâm tư riêng, mọi người bắt đầu quay sang kiêng kị hắn, phỏng đoán hắn mang động cơ riêng.

Tin đồn không biết từ đâu mà ra, người ta đồn rằng Tống Tiềm Cơ đem Bất Tử Tuyền được cất giấu trong Tịnh Bình dùng để tự tạo cho mình một thế giới riêng, làm sáng thế giả cũng như làm chúa tể ở trong đó và mặc kệ sự sống chết của thế giới này.

“Tống Tiềm Cơ bản thân là tán tu, luôn luôn độc lai độc vãng, hành xử không kiêng nể gì, hắn làm sao có thể tự nguyện chấp nhận thiệt hại tu vi để tìm kiếm Bất Tử Tuyền mà không cần hồi báo gì chứ? Chỉ vì cứu thế sao?”

“Không sai, hắn vốn chính là dựa vào vô số thủ đoạn mới có được như ngày hôm nay, ta đã sớm cảm thấy hắn không có hảo ý, tâm hoài âm mưu rồi. Tất cả chúng ta đều đã bị hắn lợi dụng, đều trở thành quân cờ trong tay hắn.”

Lòng người dần hoảng sợ, từ nghi ngờ ban đầu dần chuyển thành phẫn nộ. Lại thêm phía sau có người bày mưu châm dầu vào lửa, thiết cục châm ngòi cho nên liền xuất hiện trận truy sát xưa nay chưa từng có trong lịch sử tu chân giới thế này. Toàn bộ tu chân giới cũng xuất hiện một sự đoàn kết xưa nay chưa từng có, ai nấy đều hô vang khẩu hiệu:

“Gϊếŧ Tống Tiềm Cơ, đoạt lại Bất Tử Tuyền, cứu thế giới và tự cứu mình”

Tống Tiềm Cơ thần kinh nhạy bén, trước khi sự tình phát triển đến mức không thể vãn hồi lại được đã phát hiện ra một chút manh mối.

Hắn sau khi đi Tử Hải thương thế vẫn chưa lành hẳn, lựa chọn tốt nhất vào lúc này là giao ra Tịnh Bình để có thể rửa sạch nỗi oan cho bản thân, cho mọi người thấy mình không hề có tư tâm, đồng thời có thể dỡ xuống gánh nặng, an tâm bế quan dưỡng thương.

Nhưng pháp bảo cứu thế này bất kể là giao cho ai hắn đều cảm thấy không an tâm. Hắn chỉ tin tưởng chính bản thân mình.

Cho nên hắn quyết định tự thân mình sẽ hoàn thành chuyện này, hắn ngự kiếm mà đi, đột phá khỏi vòng vây, muốn chạy tới Kình Thiên Thụ ở cuối đại lục. Đáng tiếc sự sắp thành lại thất bại, hắn bị ngăn lại ở cánh đồng tuyết, được nghe nửa bộ “Bà Vương Tá Giáp”.

Thấy Tống Tiềm Cơ trầm mặc không nói, Diệu Yên hít sâu một hơi, cao giọng nói với mọi người: “Hôm nay chỉ cần ngươi đem Tịnh Bình giao cho ta, ta nguyện lấy đạo tâm thề sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi. Người nào muốn gϊếŧ ngươi thì người đó sẽ là kẻ địch của ta”

“Những lời này là ai dạy ngươi nói”. Tống Tiềm Cơ nhìn lên trời, nhìn thấy những phi hành pháp khí vẫn bay lượn đầy trời cao, không khỏi cười rộ lên: “Tính mạng của ta từ khi nào cần người khác tới bảo hộ?”

Máu ở miệng vết thương đa phần đã khô lại, chỉ còn một vài giọt máu không cam lòng theo gió tuyết cuốn bay đi. Hắn bỗng cảm thấy mọi chuyện thật buồn cười, thật hài hước.

Tống Tiềm Cơ ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm chấn động xung quanh khiến cho tuyết đọng phía vách núi ào ạt rơi xuống.

“Ta cả đời đều thi triển thu đoạn, người không tin ta, ta không tin người, đi đến một bước như ngày hôm nay đều là tự ta gây ra, gieo gió gặp bão, ta sẽ không oán trách ai cả… Tuy nhiên đối với hành động cứu thế này, tự nhận ta không thẹn với lương tâm. Những lời này có thiên địa chứng giám, không sợ quỷ thần.”

Hắn vừa cười vừa nôn ra máu, máu thấm đẫm quần áo, trông thảm thiết và đáng sợ vô cùng.

Hắn trời sinh bộ dáng anh tuấn, nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, môi mỏng dính máu, mái tóc cùng áo bào đen tung bay theo gió, mang theo một loại lãnh lệ túc sát, kinh động lòng người.

Chúng tu sĩ không hẹn mà cùng đồng thời lùi lại mấy bước, trong lòng có cảm giác bị đè nén nói không nên lời, không dám hoặc không đành lòng nhìn thẳng mặt hắn.

Diệu Yên nước mắt tuôn rơi, muốn nói gì đó với hắn nhưng lại thôi.

Tống Tiềm Cơ thu liễm nụ cười, thần sắc dần trở nên ôn hòa.

“Ta trước giờ vẫn cho rằng có sức mạnh là có thể đứng ở trên đỉnh cao, có Bất Tử Tuyền là có thể cứu về được Kình Thiên Thụ, nhưng ta đã sai rồi. Phương pháp vượt qua tai kiếp không nằm ở thần binh, cũng không phải do tu vị. Ta hôm nay thất bại tất cả chỉ vì nhân tâm”

“Sau khi ta chết, thiên hạ tất sẽ loạn. Đạo pháp truyền thừa cả đời của ta đều giấu ở trên đường lưu vong, ai muốn thì đi tìm đi. Loạn thế tạo anh hùng, hy vọng rằng sẽ có một người cứu được thế giới sắp sụp đổ này, nhâm tâm sở hướng, việc nhân đức không nhường ai”

Diệu Yên khẽ biến sắc, không màng dáng vẻ, vội vàng hét lên một tiếng: “Không”

Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả nửa bầu trời.

Tống Tiềm Cơ lựa chọn tự bạo bỏ mình.

Tu vi cả đời của hắn hòa tan cùng một hồi tuyết rơi, buông xuống đại địa, ân huệ tỏa khắp chúng sinh.

Trận đuổi gϊếŧ kéo dài ba ngày ba đêm, trận tuyết rơi cũng kéo dài ba ngày ba đêm. Đến cả khi trời đất trở nên trong sáng hơn, trong thiên địa phảng phất vẫn còn đọng lại dư âm------

“Nhân tâm sở hướng, việc nhân đức không nhường ai”

********

Tống Tiềm Cơ vốn tưởng rằng sau khi chết đi vạn sự sẽ thành không, nhưng sau khi cơn đau đớn qua đi, hắn vẫn cảm nhận được ý thức của mình vẫn còn tồn tại.

Đen nhánh, trống không, không có biên giới cùng thời gian. Đây là thế giới bên kia sao, hay bản thân mình vẫn chưa chết.

Bỗng một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, như một luồng điện đánh thẳng vào tâm trí hắn:

“Tống Tiềm Cơ kiêu hùng một đời, không có kết cục tốt. Hắn đem gia sản kếch xù của mình giấu ở mênh mang tuyết hải trên đường tháo chạy, trở thành những bậc thang đầu tiên cho con đường Vệ Chân Ngọc bước lên tiên đồ. Hành trình cứu thế của anh hùng Vệ Chân Ngọc, từ đây…..”

Tống Tiềm Cơ: “Đợi đã”

Thanh âm băng lãnh kia dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi có thể nghe được âm thanh của ta sao?”

Tống Tiềm Cơ: “….. Ta không nên nghe được sao?”

Thanh âm kia cũng ấp úng: “Cũng không hẳn là vậy. Đây là lần đầu tiên có người cùng ta nói chuyện”

Tống Tiềm Cơ dù sao cũng đã trải qua rất nhiều sự kiện lớn nên nhanh chóng trấn định lại: “Ngươi chính là Thiên Đạo sao?”

“Không, ta chỉ là lời tự thuật. Thế giới này bản chất là một chuyện xưa, ta chính là tự thuật lại câu chuyện xưa đó, ngươi có thể lí giải được không?”

Tống Tiềm Cơ trầm mặc. Lời tự thuật cũng không nói gì.

Tống Tiềm Cơ nghĩ, “lời tự thuật” này không phải người cũng không phải vật, nó hẳn là tồn tại dưới dạng tinh thần nào đó, ngôn ngữ quan tương tự với người đứng ở ngoài cuộc, cũng tương tự như trạng thái của mình hiện giờ, có nên thử kiểm tra nó không nhỉ…. Không sao, bản thân đều đã chết rồi, cũng không còn gì để mất nữa thì sợ cái gì chứ.

Hắn đĩnh đạc hỏi: “Tình huống hiện tại là như thế nào? Coi như là chuyện xưa đi, vậy thì điều gì xảy ra sau khi ta chết?”

Lời tự thuật nhỏ giọng nói thầm: “Chính ngươi tự xem đi “

Vô số ánh sáng nhạt lóe lên, nếu nhìn kĩ có thể nhận thấy đó là những hình ảnh vừa quen thuộc lại cũng vừa xa lạ, hội tụ thành một con sông dài thật lộng lẫy lướt qua trước mắt hắn.

Tống Tiềm Cơ nhìn thấy được vô số đoạn ngắn của tương lai.

Thời điểm hắn còn tồn tại, mọi người không ai tin tưởng hắn, cho đến khi hắn từ bỏ mọi thứ mà chết đi, mọi người lại tưởng niệm hắn, giương cao ngọn cờ vì hắn báo thù mà công kích lẫn nhau.

Tu sĩ tầng dưới chót cùng với phàm nhân chịu khổ không sao nói nổi, đem di ngôn của hắn coi như lời tiên đoán, chờ đợi một “Chúa cứu thế” xuất hiện.

Khi tai họa gần đến, một vị tu sĩ tên là Vệ Chân Ngọc động thân mà ra, tìm được truyền thừa do Tống Tiềm Cơ hắn lưu lại, xoay chuyển càn khôn, cứu sống Kình Thiên Thụ, kết thúc nhân gian hạo kiếp, sau đó bước lêи đỉиɦ cao, kết hôn với Diệu Yên tiên tử, hưởng vạn dân pháo hoa ca tụng, bạch nhật phi thăng.

Tống Tiềm Cơ đứng trước dòng sông thời gian, từ khϊếp sợ ban đầu đến oán giận, cuối cùng là im lặng không nói nên lời.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tại sao hắn đã chết đi được mười năm rồi mà đệ nhất mỹ nhân vẫn là Diệu Yên. Tính thẩm mỹ của tu chân giới cũng không có chút nào tiến bộ sao.

Phản ứng thứ hai chính là, Vệ Chân Ngọc này là từ nơi nào đi ra vậy?

Thời điểm mình còn tồn tại, vị này không có tiếng tăm gì. Chính mình chết đi rồi, vị này lại thanh danh quật khởi, muôn vàn khí vận ngưng tụ vào thân, chỉ cần bước chân ra ngoài là sẽ có bảo vật rơi xuống, cho dù hắn có không cần thì trời cao cũng vẫn sẽ cho.

Cái tên này nào phải gọi là “Chúa cứu thế’, nên gọi là “Kiểm lậu vương” đi.

Tống Tiềm Cơ không nhịn được mà phải chửi tục một câu.

Lời tự thuật khuyên hắn: “Văn minh lên nào. Thế giới chỉ có thể có một nhân vật chính, muôn nghìn chúng sinh khác tồn tại chỉ vì mục đích cung cấp cho hắn kinh nghiệm sống. Còn ngươi là một công cụ tốt.”

Tống Tiềm Cơ: “Ta vất vả lăn lộn cả một đời chỉ để làm một công cụ tốt thôi sao?”

Lời tự thuật: “ Bao nhiêu kẻ muốn được làm công cụ mà còn không được nữa kìa”

Tống Tiềm Cơ nguôi giận: “Thôi quên đi, không xem nữa, có xem tiếp cũng không ích gì, mau chóng để ta đầu thai đi”

Lời tự thuật yếu ớt nói: “Thực xin lỗi, trong câu chuyện xưa này, không có loại thiết lập “làm ai đầu thai” cho nên yêu cầu của ngươi ta không thực hiện được. Nếu như chính ngươi không đi được, ngươi có thể ở lại cùng với ta”.

Tống Tiềm Cơ tức giận phất tay áo: “Ai muốn ở cùng ngươi chứ ?“

…………………………….

Không bao lâu sau, Tống Tiềm Cơ đã thay đổi thái độ của mình. Hắn nằm dài trên trường kỉ mềm mại làm bằng lông cừu, cắn hạt dưa, ăn điểm tâm, sai bảo lời tự thuật: “Lại mang đến cho ta ít trái cây, nho vải anh đào, nhớ ướp lạnh”.

Những gì không được thiết lập trước thì lời tự thuật không thể làm được. Nhưng vấn đề “ăn và mặc” thì đều đã được thiết lập trước, đối với những vấn đề này lời tự thuật thực hiện dễ như trở bàn tay vậy.

Ngoài ra, có vô số câu chuyện để xem trong dòng sông thời gian, lại có lời tự thuật để tán gẫu nói chuyện phiếm, cũng không cần phải vất vả đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ tranh quyền đoạt lợi, hao phí tâm huyết đến mức trọc đầu.

Một khi tiếp thu loại thiết lập này, hắn thấy cuộc sống trở nên dễ dàng đơn giản hơn, kể cả cho hắn phi thăng thành thần tiên hắn cũng không cần.

Xem rất nhiều thứ, xem đến cả quá khứ của chính mình, hắn thấy mình giống như đang xem chuyện xưa của người khác vậy, không những không có chút đau lòng nào mà hắn còn tự chế giễu bản thân không thương tiếc luôn.

Nhìn đến “Tống Tiềm Cơ” lúc mười ba tuổi vì không muốn giao phí bảo hộ ngoại môn mà bị đánh cho hộc máu nằm liệt dưới đất như chó chết:

“Đúng là có bệnh, ai bảo ngươi cứng đầu cơ, ngươi có được mấy cái đầu chứ?”

Nhìn đến “Tống Tiềm Cơ” lúc mười bốn tuổi vì không biết nhìn người mà bị lừa mất hết của cải tài sản:

“Đúng là đồ ngu xuẩn, thực sự có chuyện tốt như vậy sẽ đến lượt ngươi sao, chỉ bằng việc sắc mặt của ngươi trắng hơn người khác sao?”

Nhìn đến “Tống Tiềm Cơ” lúc mười lăm tuổi đã bớt đi vẻ ngoài vụng về thiên chân, thấy hắn mời đồng bạn lên vách thiên nhai ngắm trăng tâm sư, mặt ngoài thì trò chuyện vui vẻ nhưng bên trong lại ẩn giấu thiên nhân giao đấu.

Đêm đen gió lớn, trước vực sâu vạn trượng, thấy hắn nhịn không được run rẩy, cắn răng vươn tay về phía sau lưng của đồng bạn, “Tống Tiềm Cơ” đang say sưa cắn hạt dưa không kìm được mà mắng to:

“Đúng là tự cho mình thông minh. Danh ngạch tiến nhập nội môn đều đã được định trước trong nội bộ, cho dù không có hắn cũng không đến lượt ngươi. Nhưng đấy hẳn một cái, ngươi về sau lại sẽ gặp vô vàn phiền toái, chỉ có thể đi theo con đường hắc ám, không thể quay đầu lại nữa”

Hắn nhịn không được kích động theo bản năng vươn tay ra ngăn cản nhưng đầu ngón tay lại xuyên thấu qua hình ảnh trước mặt, toàn bộ sông dài liền run rẩy kịch liệt, vô số hình ảnh rách nát xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy cực lớn bao trùm lấy hắn.

Tống Tiềm Cơ bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cực kì khó khăn.

Lần nữa mở mắt ra, giường nệm, trái cây, lời tự thuật đều đã không còn. Hắn cảm nhận đến gió đêm thổi qua tóc mái, nghe thấy âm thanh sóng biển, ngửi đến hương vị cỏ cây bùn đất.

“A!!” Thiếu niên đồng bạn của hắn cấp tốc hướng dưới vách núi rơi xuống, kêu lên thảm thiết.

Mà hắn đứng ở bên vách núi, vẫn duy trì tư thế duỗi tay đẩy người nguyên bản, mang theo biểu tình phức tạp rối rắm.

Đây là khối đá kê chân đầu tiên đối với hành trình bước lên tiên đồ của Tống Tiềm Cơ.

Tinh tú đầy trời lạnh lùng quan sát hắn, vực sâu không đáy chăm chú nhìn hắn, theo dõi hắn từ nơi này bắt đầu, dấn thân vào con đường máu lửa thiêu đốt không có đường lui.

Tống Tiềm Cơ sợ hãi hoàn hồn lại, kinh hoàng nhìn khắp chung quanh, ngửa mặt lên trời mắng to: “Mẹ kiếp”.

Hắn hướng vực sâu nhảy xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »