Chương 1: Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước, Mộng Tỉnh Thành Không (1)

DO LƯU LƯỢNG ĐỌC THẤP NÊN MÌNH CHÍNH THỨC DỜI TRUYỆN SANG TRUYENYY VÀ TIENVUC. ACE NÀO CÓ NHU CẦU ĐỌC CÓ THỂ SANG BÊN ĐÓ NHÉ. TKS

Tống Tiềm Cơ đang chạy trốn dưới trời tuyết rơi dày.

Hắn ngự kiếm mà chạy, xuyên qua sa mạc rộng mênh mông, vượt qua dãy núi vạn dặm, từ hải dương xa xôi hướng cực đông chạy tới cánh đồng tuyết ở cực tây của đại lục.

Địch nhân của hắn từ bốn phương tám hướng lao tới bao vây mọi phía của cánh đồng tuyết, giống như những cơn sóng lớn mãnh liệt ngoài biển khơi muốn vùi lấp một hòn đảo cô độc.

Đủ loại phi hành pháp khí dày đặc bao phủ cả bầu trời trên cao. Vầng sáng của pháp bảo tạo thành những màu sắc đan xen hình thành từng tấm màn sáng lộng lẫy. Cả vùng trời đầy tuyết trắng được chiếu sáng với vô vàn sắc màu rực rỡ.

Trận truy đuổi vây bắt này đã kéo dài giằng co suốt ba ngày, gϊếŧ đến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt lu mờ, có thể xưng thành kỳ quan.

Tống Tiềm Cơ máu huyết đã sắp cạn, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Bản mạng phi kiếm của hắn lay động từng đợt, rốt cuộc không chịu nổi áp lực nữa mà rơi ầm ầm xuống dưới, tạo nên một đợt tuyết văng tung tóe.

Tống Tiềm Cơ từ trong tuyết đi ra, liếc mắt xung quoanh, nhìn thấy kẻ địch của hắn đang từ trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng tiến sát lại gần hắn.

Hắn cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều như đang quay cuống khiến cho hắn có cảm giác choáng váng và tầm nhìn đang mờ dần đi.

Lau đi vết máu trên môi, hắn ngước lên nhìn trên trời cao và tự giễu:

"Tới thật là nhiều người, cũng không phải đang mở hội, cần thiết như vậy sao?"

Những người tới gϊếŧ hắn cũng đang thắc mắc như vậy:

"Chỉ vì một người mà tứ đại tiên môn chung tay hợp tác, bày ra thiên la địa võng, vây gϊếŧ ba ngày ba đêm, liệu có quá mức quá không ?"

Trên vân thuyền phía bầu trời trên cao, người khởi xướng ra hành động lần này lên tiếng:

"Không hề quá mức, bởi vì hắn là bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ, phàm là còn một đường sinh cơ hắn đều có thể ngóc đầu trở lại được. "

Chúng tu sĩ một đường truy đuổi tới đây đều đã mệt đến gần cạn kiệt sức lực, hoài nghi nhân sinh nên nghe vậy thì đều cho rằng chuẩn xác.

"Đường đường Tống Tiềm Cơ đại năng, như thế nào lại am hiểu trốn chạy như vậy? Trong ba ngày chúng ta đã bao vây hắn bảy lần nhưng đều thất bại, bị hắn đột phá vòng vây gϊếŧ ra ngoài"

"Ngươi cho rằng hắn xuất sinh liền đã lợi hại như vậy sao? Hoàn toàn sai lầm, hắn xuất thân vốn chỉ là một tán tu, nếu như không am hiểu chạy trốn thì đã sớm đầu thai rồi "

Tống Tiềm Cơ lấy kiếm chống đất, dựng thẳng sống lưng, hắn trong lòng có một dự cảm rằng lần này sẽ có thể là lần tháo chạy cuối cùng của mình.

Trên trời dưới đất đều không còn lối thoát cho hắn.

Bầu trời tựa như l*иg giam, gió lớn tuyết bay, nhìn không rõ sắc mặt của từng người, nhưng trên mặt mỗi người lại biểu lộ giống hệt nhau: Chính nghĩa lẫm liệt, chung một kẻ địch. Tự hào vì được tham gia và góp sức vào đại sự kiện này, lại vì sắp được chứng kiến sự ngã xuống của một cường giả mà kích động.

Ánh mắt Tống Tiềm Cơ đảo qua từng khuôn mặt, có những khuôn mặt lạ lẫm cũng có những khuôn mặt quen thuộc, thần sắc dần dần trở nên bình tĩnh, hắn hỏi:

"Diệu Yên đâu rồi? Việc ta làm mình ta gánh chịu, các ngươi không cần phải làm khó nàng "

Không có ai trả lời hắn

Nhân vật giống như Tống Tiềm Cơ, dù cho là hổ lạc xuống đồng bằng cũng không ai dám coi thường, không ai biết hắn sẽ còn thủ đoạn nào chưa tung ra nữa hay không.

Chúng tu sĩ lòng có kiêng kị nên đều dừng lại ở ngoài hai mươi trượng mà không tiến lên tiếp, chỉ đứng từ xa xuyên qua tấm màn tuyết mà hướng về phía hắn kêu gọi, khuyên bảo hoặc quát mắng.

"Mau giao ra Tịnh Bình"

"Mau giao ra Bất Tử Tuyền"

"Kình Thiên Thụ đã sắp chết, thế giới này đã đến bước tồn vong, chớ nên chấp mê bất ngộ nữa"

Giữa những tiếng la hét loạn xạ đó, bỗng nhiên có tiếng tỳ bà vang lên, âm thanh chói tai hết mức, như khóc như tố, xuyên thấu gió tuyết, vượt qua cả tiếng người, tựa như tiếng tiên cung trên trời giáng xuống phàm trần vậy

Khúc thanh sâu xa ẩn chứa đạo pháp chân ý khiến cho chúng tu si tâm thần đại chấn, không nói thêm gì nữa.

Tiếng người biến mất, tiếng gió tuyết cũng dần trở nên phai nhạt, chỉ còn tiếng tỳ bà càng lúc càng trào dâng, càng lúc càng bi thương, đến mức chán triệt thiên địa.

Tống Tiềm Cơ hơi giật mình, lẩm bẩm nói: "Thật là một khúc "Bá Vương Tá Giáp" tuyệt hảo, nghe mà đau thấu tâm gan"

Ánh mắt đang tan rã của hắn bỗng nhiên tụ lại, xuyên thấu qua đám người, hướng về nơi phát ra âm thanh này. Hắn quát lên:

"Diệu Yên, ngươi nếu như đã tới sao không chịu hiện thân"

Tống Tiềm Cơ tuy đang ở trong vòng vây nguy hiểm nhưng vẫn giữ phong thái bễ nghễ thiên hạ như trước, tiếng quát chói tai mang theo khí thế vô song.

Tiếng tỳ bà như gặp phải sấm sét đột nhiên ngừng bặt. Chúng tu sỹ lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại.

"Diệu Yên tiên tử tới rồi"

"Tiên tử cũng đích thân tới tru sát ma đầu này rồi"

Đám người một trận xôn xao, hướng hai bên tách ra, lộ ra một chiếc xa liễn sang trọng đẹp đẽ

Một vị nữ tử với ngũ chỉ như lan, nhẹ nhàng vén lên màn lụa.

Diệu Yên ngồi đó ôm lấy chiếc tỳ bà, gót sen nhẹ nhàng, váy trắng cùng thủ sa theo gió tung bay, như sương như khói.

Đám người đều như quên mất mình đang ở trên chiến trường, chỉ si mê nhìn ngắm nàng.

Tống Tiềm Cơ lạnh lùng nói: "Cả ngươi cũng tới gϊếŧ ta sao?"

Diệu Yên đưa mắt lên nhìn, nước mắt không tiếng động rơi xuống

Tu chân giới đệ nhất mỹ nhân quả thật là danh bất hư truyền. Nàng vĩnh viễn đẹp như vậy, mỗi cử chỉ mỗi nụ cười đều hoàn mỹ không tỳ vết

Giọt lệ này cũng thế, dính ướt lông mi nhỏ dài cong vυ"t của nàng, chảy theo khuôn mặt tựa như thiên sứ của nàng, nện ở trong lòng Tống Tiềm Cơ.

Hắn không còn muốn chất vấn gì nàng nữa, những vết thương trên cơ thể vốn tưởng chừng như đã chết lặng của hắn giờ lại như vạn tiễn xuyên tim, khiến cho hắn đau đớn vô cùng

Diệu Yên thanh âm nhu lệ, hơi nghẹn ngào: "Tiềm Cơ, thật xin lỗi "

Ở phía sau lưng nàng, quang mang của pháp khí trong tay chúng tu sĩ từ từ trải ra giống như một ngọn lửa, cũng lại giống như một mảng nắng chiều.

Tống Tiềm Cơ bị đau nhức tra tấn đến mức tinh thần hoảng hốt, chợt nhớ lại ngày đầu mới gặp Diệu Yên, cũng là một ngày ánh nắng rực rỡ như vậy.

Hắn sinh ra trong một phàm trấn nhỏ, chỉ là phàm thai, thời gian thơ ấu thanh bần nhưng vui sướиɠ.

Thẳng đến khi tu sĩ Hoa Vi Tông tới kiểm trắc linh căn để thu đồ đệ, hắn mới ngây thơ mà cùng mấy ngàn hài đồng khác cưỡi ở trên vân thuyền rời trấn, bay đi mà không biết vận mệnh phía trước của mình là gì

Chiều hôm dần buông xuống, đột nhiên chân trời bay tới một mảnh hồng quang, nháy mắt xẹt qua vân thuyền trên không, chiếu sáng bừng khuôn mặt của mọi người.

Có hài đồng kinh hoàng hô to, bầu trời bị cháy. Các sư huynh tới đón nhìn vậy cười nói:

“ Đó là ô kim xa của Diệu Yên tiên tử, theo truyền thuyết, nàng là đệ nhất mỹ nhân của tu chân giới ….Các ngươi bây giờ còn quá nhỏ, chưa hiểu được những chuyện này, sau này lớn các ngươi sẽ biết, chỉ cần nhìn thấy được khuôn mặt của nàng một lần coi như cuộc đời này sống không uổng phí rồi “

Ô kim xa lăng không cắt qua tầng mây, lưu lại một đạo hồ quang màu đỏ nhạt, cuối cùng biến mất ở cuối chân trời, nơi ánh hoàng hôn dày đặc nhất

Phía trên boong tàu của vân thuyền, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Tống Tiềm Cơ cũng nằm trong số đó.

Lần đầu tiên khám phá tiên đồ, bức màn của thế giới mới đang mở ra ngay trước mắt hắn, lộ ra một con đường rộng lớn mạnh mẽ, huy hoàng và tráng lệ.

Đằng vân giá vũ, ngày đi nghìn dặm, núi sông đạp ở dưới chân, làm gì có phàm nhân nào đầu óc sẽ không nóng lên, tâm sinh vạn trượng hào hùng chứ?

Nguyên lai trên đời này còn có thứ so với vân thuyền còn hoàn mỹ hơn, đẹp đẽ hơn. Đệ nhất mỹ nhân sao.

Hắn đã có mộng tưởng, hắn sẽ không tiếp tục sống mơ màng hồ đồ, sinh lão bệnh tử như phàm nhân nữa. Làm người phải tu tiên, lấy vợ phải lấy Diệu Yên tiên tử. Như vậy mới đáng sống.

Hàng ngàn vạn người đều từng có mộng tưởng như vậy, nhưng cùng những thiếu niên khác bất đồng chính là Tống Tiềm Cơ thật sự đã làm được điều đó.

Hắn vốn chỉ mang theo linh căn vô dụng, không có khả năng vào được nội môn, nhưng hắn cũng không muốn xuống núi mà ở ngoại môn khổ luyện mấy năm. Sau vì tranh đoạt danh ngạch vào nội môn mà bị người khác hãm hại, bị phán tử tội, hắn phải một đường đào vong, trở thành tán tu.

Tán tu không có nơi nương tựa, ai đều cũng có thể dẫm đạp, địch nhân có ở khắp mọi nơi, hắn chỉ có thể so với những người khác thủ đoạn hơn, ác tâm hơn thì mới có thể sống sót được.

Hắn mạo hiểm vượt Lao Vong Sơn sáu lần, gϊếŧ qua Huyết Hà Cốc bảy lần, thăm dò Tử Hải bí cảnh tám lần, cửu tử nhất sinh, mới có được tu vi như ngày hôm nay.

Phong thủy luân chuyển, trăm năm thoáng qua, Tống Tiềm Cơ bách chiến bất tử, tấn chức thành hóa thần đại năng.

Hoa Vi Tông trước đây hướng về hắn hạ truy sát lệnh cũng từ thịnh chuyển sang suy, phải hướng hắn cầu xin tha thứ.

Diệu Yên tiên tử đối đãi với hắn hết sức dịu dàng, không chút giả tạo, đã ấn định ngày kết hôn với hắn.

Tông chủ, trưởng lão các đại môn phái tuy trong lòng đều khinh thường hắn xuất thân tán tu, nhưng ngoài mặt lại kính sợ hắn, tranh nhau mời chào hắn về làm khách khanh cho tông.

Địa vị, sức mạnh, tài phú, mỹ nhân. Những thứ mà vận mệnh không cho hắn thì chính hắn tới đoạt lấy.

Nhân sinh Tống Tiềm Cơ nghênh đón thời khắc tươi sáng nhất nhưng vận mệnh của tu chân giới, thậm chí của cả nhân tộc lại vừa lúc tương phản. Một hồi hạo kiếp sắp buông xuống.

Một năm trở lại đây, thiên địa linh khí từ từ khô kiệt, thường xuyên xuất hiện động đất, núi lở, sóng thần khiến cho tất cả tu sĩ đều vô cùng lo sợ.

Ở cuối lục địa, “Kình thiên đại thụ” chống đỡ vòm trời đang chết dần chết mòn, nếu hệ thống rễ của “Kình thiên thụ” bị đứt gãy, tán cây bị chết héo thì lục địa sẽ nứt vỡ và bầu trời sẽ đổ sụp.

Tống Tiềm Cơ hắn phải trải qua đủ mọi gian khổ mới leo lên được đến đỉnh cao, còn chưa kịp hưởng thụ được bao lâu thì thiên hạ lại sắp tận thế sao ? Hắn không chấp nhận điều đó. Hắn muốn cứu thế.

Những kẻ so với hắn mạnh hơn thì đều còn đang bế quan, còn so với hắn yếu hơn thì không có bản lĩnh đứng ra. Vì thế hắn đứng lên kêu gọi tu sĩ các môn phái buông bỏ hận cũ, vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Hắn tìm đọc những cuốn thượng cổ điển tịch, đi vào những thượng cổ bí cảnh hòng tìm kiếm được phương pháp cứu thế giới. Công phu không phụ lòng người, trong một lần một mình thám hiểm chỗ sâu trong Tử Hải, hắn tìm thấy “Bất Tử Tuyền” ẩn chứa một luồng sinh cơ cường đại và cất nó vào trọng Tịnh Bình do đích thân hắn luyện chế.