Minh Đô Đô chống tay xuống đất, nhấc mông nhỏ lên, cố gắng đứng dậy, rồi lon ton chạy đi ôm quả bóng dưa hấu: “Chơi bóng, chơi với con!"
Quý Miểu theo phản xạ ném quả bóng ra xa, Minh Đô Đô hào hứng nhặt lại, mắt sáng lên, lại đưa cho Quý Miểu. Trên mặt nó chỉ có hai chữ "Nữa đi!"
Quý Miểu dường như cảm nhận được niềm vui khi nuôi trẻ, chơi được vài phút thì cửa phòng bị gõ. Người giúp việc cẩn thận hỏi: “Ngài Quý, cậu chủ nhỏ có ở đây không? Vừa rồi tôi bận một chút, chỉ chớp mắt đã không thấy cậu chủ nhỏ đâu cả.”
Nhìn đứa trẻ đang vô cùng phấn khích, Quý Miểu đáp: “Có, nó đang ở đây."
Người giúp việc lo lắng ngoài cửa, ai cũng biết cậu chủ nhỏ chỉ là công cụ để Quý Miểu bước chân vào nhà giàu. Từ khi vào nhà giàu, ngài Quý không hề quan tâm đến cậu chủ nhỏ, khi Minh tổng ở nhà thì còn giả vờ, Minh tổng không có nhà thì anh lại bỏ mặc cậu chủ nhỏ đi chơi quán bar. Ngài Quý không có kiên nhẫn với trẻ con, cậu chủ nhỏ cũng không gần gũi với anh, người giúp việc sợ cậu chủ nhỏ sẽ làm Quý Miểu tức giận, ngài Quý mà nổi giận thì thật đáng sợ.
Khi cô đang lo sợ, Quý Miểu mở cửa phòng, cô thò đầu vào nhìn quanh phòng.
"Chúng tôi đang chơi trò ném bóng." Quý Miểu ném quả bóng trong tay: “Như vậy nè."
Người giúp việc im lặng một lúc, đây chẳng phải là trò chơi với chó sao? Nhưng giây tiếp theo, cậu chủ nhỏ thật sự vui vẻ đi nhặt bóng, nhặt về còn tự hào đưa cho ngài Quý, ngài Quý lại khác hẳn thường lệ, còn khen một câu, cậu chủ nhỏ được khen càng vui vẻ hơn hẳn.
"Bảo bối, chơi tiếp nào! Lại đây!"
Nhìn cậu chủ nhỏ thật sự vui vẻ, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn ngài Quý: “Trong thời gian quay phim thực sự không cần tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ sao?"
Quý Miểu nghĩ ngợi, hình như đây là quy định của chương trình, khách mời phải tự mình chăm sóc.
Anh gật đầu: “Dì được nghỉ có lương." Dù chỉ là một ngày.
Người giúp việc không biết suy nghĩ của Quý Miểu, cô lo lắng hỏi: “Ngài thực sự có thể chăm sóc cậu chủ nhỏ không? Ba bữa một ngày giải quyết thế nào? Tôi đã chuẩn bị một ít sủi cảo đông lạnh, nếu không nấu được có thể dùng tạm ạ."
Ngài Quý chưa từng vào bếp, cô sợ để anh nấu ăn sẽ làm nổ tung nhà bếp.
Quý Miểu hưng phấn nắm tay cô bảo mẫu: “Cảm ơn, cảm ơn, dì thật chu đáo."
Ăn ba cái bánh bao, sau đó có thể kết thúc chuyến đi một ngày của chương trình thực tế, họ có thể gặp lại nhau ngay ngày mốt! Quý Miểu cảm thấy người dì này thật sự rất giỏi, nếu không phải là anh thật sự không biết nấu ăn, anh rất muốn cho dì nghỉ dài ngày có lương.
Dì bảo mẫu sững sờ trước lời khen ngợi của Quý Miểu nên đi xuống lầu thu dọn hành lý chuẩn bị tạm thời rời đi. Trước khi rời đi, dì không quên dặn dò Quý Miểu về mọi thứ trong gia đình. Quý Miểu nghe cẩn thận, nhưng thực ra, anh không để tâm đến một lời nào. Sau khi dì bảo mẫu rời đi, Quý Miểu ngã xuống ghế sofa thở phào nhẹ nhõm.
Tự do rồi!
Ngay khi anh nhìn lên, Minh Đô Đô vẫn đang cầm quả bóng dưa hấu của mình, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt nóng bỏng. Quý Miểu cảm thấy bất lực vì bị ép làm việc, anh chỉ vào đồng hồ: “Mười giờ rồi, chúng ta đừng chơi nữa, đến giờ ngủ rồi."
Ánh mắt Minh Đô Đô chuyển từ vui mừng sang choáng váng thành buồn bã, Quý Miểu chỉ cảm thấy hàng ngàn Minh Đô Đô đang dùng dao đâm vào tim mình.
Quý Miểu không biết làm gì khác chỉ có thể kéo lê thân thể mệt mỏi của mình, duỗi hai ngón tay ra: “Chơi hai lần nữa, chơi thêm hai lần nữa thôi là xong nhé!"
Sáng hôm sau, La Việt bị điện thoại đang rung dữ dội đánh thức.
La Việt thật sự có cái đầu to, sáng sớm, ê-kíp chương trình gọi điện thoại nói không mở được cửa nhà Quý Miểu. La Việt biết rằng đó là một khu chung cư cao cấp với môi trường tốt, vì vậy anh ta lập tức lái xe đến, nhưng không có ai ở cửa.
Anh ta đã liên lạc với nhóm chương trình một lần nữa, câu trả lời anh ta nhận được là Quý Miểu đã cho họ một địa chỉ cư trú biệt thự. La Việt sắp chết vì cười, Quý Miểu thật sự rất giỏi, đánh sưng mặt để giả vờ mình đã béo lên, vừa mới bắt đầu đã tự tìm đường chết.