"Trừ công việc ra thì sao?"
Minh Đô Đô bắt đầu mơ mộng, cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu không biết gì cả.
Quý Miểu quyết định tạm tha cho cậu, buổi trưa Quý Miểu gọi đồ ăn ngoài, anh không gọi dì Ngô quay lại, vì mình vẫn phải tiếp tục quay phim, anh cho dì Ngô nghỉ dài hạn.
Dì Ngô ban đầu còn hơi lo lắng, liên tục hỏi: “Không phải ngài đã tìm được bảo mẫu tốt hơn trên mạng rồi chứ.”
Quý Miểu dở khóc dở cười, sau khi cam đoan nhiều lần dì Ngô mới yên tâm.
Vì bối cảnh của Quý Miểu, đạo diễn không dám làm bậy, thêm vào đó nhà Tần Ngọc không hài lòng với những chuyện xảy ra ở khu vui chơi trẻ em, nên việc làm khó khách mời để tạo điểm nhấn phải giảm bớt.
Chủ đề của buổi ghi hình thứ hai là: “Tôi và bạn bè của tôi".
Rất không may, cả Quý Miểu và Minh Đô Đô đều không có bạn.
Nhưng không sao, chó là bạn tốt nhất của con người, Quý Miểu quyết định đưa Minh Đô Đô đi mua tình bạn. Vì hôm qua Minh Thịnh Đình đã chuyển cho anh một khoản tiền, Quý Miểu kiểm tra thì phát hiện quỹ nhỏ của mình đã có tám con số, bây giờ anh đã là một đại gia nhỏ.
Xe chạy trên đường, Quý Miểu oai như hai năm tám vạn. Từ khi xuyên không tới đây, anh cứ lo lắng không yên, giờ thấy tình hình rất khả quan. Dù ngày mai Minh Thịnh Đình có phá sản, anh vẫn có thể dựa vào quỹ nhỏ nuôi Minh Đô Đô. Minh Đô Đô vừa lên xe đã muốn ngủ, giờ đang mệt mỏi nhìn Quý Miểu.
"Ba ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?"
Rõ ràng khi vừa thức dậy đã nói với nó rồi, nhưng tên ngốc nhỏ này lại quên. Quý Miểu vui vẻ: “Chúng ta dùng tiền để bù đắp thiếu hụt trong cuộc sống, thả mình trong sự mê đắm của vật chất."
[Người qua đường: Nhìn anh mua chó mà nói cứ như là làm chuyện vi phạm đạo đức vậy.]
[Tôi là một con chó nhỏ: Chó con, hì hì, chó con, hì hì.]
Quý Miểu luôn muốn nuôi một con chó, nhưng chưa có cơ hội thích hợp, giờ thì sắp có rồi.
Họ đến cửa hàng thú cưng, cũng là nhà tài trợ của chương trình, từ đầu chương trình đã thỏa thuận với họ. Khi Quý Miểu vào cửa hàng, anh không ngừng trầm trồ, thật tốt quá. Môi trường thoải mái, dịch vụ chu đáo, nhìn là biết nơi này sẽ chặt chém giá cực khủng.
Quý Miểu cầm chặt ví tiền của mình, cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ.
Nhân viên dẫn anh đi tham quan cửa hàng: “Chỗ chúng tôi đều là những giống chó xuất sắc."
"Giống như con này, chó Golden đạt chuẩn thi đấu, ba mẹ nó có giấy chứng nhận dòng dõi chính thức."
Quý Miểu run rẩy: “Bao nhiêu tiền?"
Nhân viên mỉm cười: “Không đắt, chó con một vạn tám."
Minh Đô Đô đang ngồi xổm nhìn chó con Golden, chó con Golden mũm mĩm, chân trông cũng rất to, tổng thể đáng yêu vô cùng. Chó con Golden cũng đang nhìn lại đứa trẻ này, còn cố gắng dùng chân để kéo cậu bé. Minh Đô Đô giật mình, ngã ngồi xuống đất.
Nhân viên cười lớn, anh ấy biết rằng nắm được đứa trẻ mới là then chốt, chỉ cần trẻ muốn thì ba mẹ sẽ mua tất.
Anh ấy ngồi xuống nhìn Minh Đô Đô: “Em trai nhỏ à, em có thích con chó Golden này không?"
Minh Đô Đô chớp chớp mắt: “Gôn đần, là ai vậy."
Sao lại có người có tên kỳ lạ như vậy? Minh Đô Đô bĩu môi, cậu cảm thấy con gà nhỏ không hay bằng cái tên Minh Đô Đô.
Nhân viên cười bất lực: "Con chó Golden không phải tên của ai, Golden là giống chó. Nhìn con chó nhỏ này chính là Golden."
Minh Đô Đô nửa hiểu nửa không, cậu đứng dậy chạy đến bên Quý Miểu: “Ba ơi, đây là gôn đần! Gôn đần là giống... giống..."
Minh Đô Đô bắt chước nói không được, ánh mắt cậu nhìn vào một quả táo trên quầy, Minh Đô Đô nuốt nước bọt: “Gôn đần là quả táo."
Quý Miểu vội bịt miệng cậu: “Đừng khoe khoang kiến thức nông cạn của con nữa, ba hiểu rồi."
Minh Đô Đô yên tâm gật đầu, vậy thì tốt.
Thực ra mà nói, những con chó con ở đây đều quá đắt, Quý Miểu có tiền nhưng anh thực sự không thể chấp nhận việc bỏ nhiều tiền như vậy để mua một con chó. Có lẽ có người thấy đáng, rồi mua về nuôi làm báu vật, nhưng Quý Miểu cảm thấy dòng dõi của chó thực sự là thứ thừa thãi, anh chỉ muốn có một con chó để làm bạn thôi.