Chương 26

Quý Miểu buồn đến mức phát ra tiếng kêu như lợn, tại sao, tại sao lại đối xử với anh như vậy!

Cuộc gọi của đạo diễn vừa kết thúc, một cuộc gọi khác liền tới.

Minh Thịnh Đình hơi mệt mỏi nhíu mày, điện thoại của Quý Miểu không có lưu tên hắn, nên Quý Miểu còn tưởng là cuộc gọi lừa đảo: “Không mua bảo hiểm, không mua nhà, không thi công, không học thêm. Chưa ra nước ngoài cũng không có chi tiêu bất thường, có vấn đề thì gọi thẳng vào số 110 đi."

"Quý Miểu?" Minh Thịnh Đình nhìn điện thoại, còn tưởng mình gọi nhầm.

Quý Miểu ngẩn ra, giọng nói này quen quá, mình nghe ở đâu rồi nhỉ?

Sắc mặt Minh Thịnh Đình không tốt, hắn hỏi: “Đến cả số điện thoại của chồng mà em cũng không lưu lại sao?"

Quý Miểu nghẹn thở, anh nhớ ra rồi, giọng nói dễ khiến người khác phạm tội này, là của Minh Thịnh Đình.

Anh cười cực kỳ lấy lòng: “Làm sao mà em không có số của anh được, em chỉ đùa với anh thôi mà. Không vui sao, ha ha ha.”

Anh cười gượng mấy tiếng cuối cùng ho đến sặc sụa, sắc mặt Minh Thịnh Đình lúc này có thể dùng từ “đen như cái đít nồi” để hình dung, hắn gọi cho Minh Đô Đô không được nên mới gọi cho Quý Miểu, kết quả là người này lại không đáng tin như vậy.

Quý Miểu cũng nhận ra mình thật ngớ ngẩn, anh lập tức im lặng.

“Đô Đô đâu rồi?”

Quý Miểu nhìn Minh Đô Đô đang ngủ ngon lành trên giường: “Nó ngủ rồi...”

Không đúng! Minh Đô Đô đâu rồi, vừa nãy rõ ràng còn ở đây mà!

“Quý Miểu?” Bên kia tiếng đồ đạc loảng xoảng cũng không biết đang làm gì, Minh Thịnh Đình hít sâu một hơi: “Quý Miểu, em nghe thấy anh nói gì không?”

Quý Miểu đang luống cuống vì tự nhiên mất dấu bé con, anh lục soát một vòng cuối cùng tìm thấy Minh Đô Đô đang ngủ say trong khe giường. Quý Miểu cố gắng kéo cậu bé ra, nhưng Minh Đô Đô bị kẹt khá chặt, bên kia Minh Thịnh Đình vẫn đang truy hỏi.

Quý Miểu cầm điện thoại chụp một tấm hình, đối diện với câu hỏi của Minh Thịnh Đình, anh có chút chột dạ: “Chắc hẳn lúc nhỏ anh cũng từng có những trải nghiệm đặc biệt nhỉ.”

Minh Thịnh Đình mặt lạnh tanh: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như vô tình rơi vào khe giường, nhưng ba của anh không thể giải cứu anh ra được.”

Có lẽ là do tiếng điện thoại của họ hơi lớn, Minh Đô Đô đang ngủ say bị đánh thức lập tức tự mình chui ra. Nhìn cái đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện, Quý Miểu thở phào một hơi: “Tin vui, tin vui, con tự chui ra được rồi.”

Minh Thịnh Đình hít sâu một hơi, hắn biết ngay để Quý Miểu trông con là không đáng tin: “Đưa điện thoại cho Đô Đô đi.”

Quý Miểu đưa tay ra, Minh Đô Đô cầm điện thoại áp vào mặt: “Alo?”

“Đô Đô.” Nghe thấy tiếng của Đô Đô, Minh Thịnh Đình cảm thấy mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến: “Hôm nay Đô Đô đã trải qua cái gì thế, có vui không con?”

Nói đến chuyện này Minh Đô Đô liền tỉnh táo hẳn: “Đô Đô chơi rất vui, Đô Đô làm bánh bao nhỏ, ba lái xe.”

“Ba lái xe?” Quý Miểu còn chưa có bằng lái mà đi lái xe sao? Vợ anh là chưa đắc tội với người ta đủ, giờ còn muốn phát triển thành ngôi sao pháp lý nữa à.

Đô Đô gật đầu mạnh: “Ba lái xe, bum, bum...”

Minh Thịnh Đình nhíu mày, xảy ra tai nạn xe sao?

Quý Miểu nghe vậy không nhịn được nói: “Em lái xe điện đυ.ng trong khu vui chơi trẻ em đấy! Miêu tả của thằng bé dễ gây hiểu lầm ghê gớm.”

Minh Thịnh Đình thở phào một hơi, may mà anh còn có chừng mực, nếu dám lái xe không có giấy phép đưa Đô Đô đi, đợi hắn về sẽ lột da anh ra.

“Tuần sau ba sẽ về, Đô Đô có muốn gì không?”

Đô Đô không có gì muốn, cậu bé đã có nhiều quà rồi. Nhưng có một điều muốn làm: “Đô Đô muốn đi khu vui chơi trẻ em.”

Cả nhà cùng đi!

Minh Thịnh Đình đương nhiên không từ chối yêu cầu của Đô Đô, hai cha con nói thêm vài câu, Đô Đô mới không nỡ cúp điện thoại.

Quý Miểu có chút ghen tị, anh nằm dài trên giường.

Đô Đô ném điện thoại, dùng tay chân leo lên, khuôn mặt tròn nhỏ của cậu áp vào mặt Quý Miểu: “Ba nhỏ ơi, ba sao vậy!”

Quý Miểu thở dài: “Có phải là Đô Đô thích ba lớn hơn không?”