Chỉ là hoạt động giải trí thì tất nhiên không vấn đề, công viên trẻ em này rất hào phóng, một vé bao gồm tất cả các trò chơi. Nhưng các sản phẩm kèm theo không miễn phí, đồ chơi dễ thương, đồ ăn vặt hấp dẫn, và bữa trưa của họ chưa giải quyết được. Chương trình đang làm khó họ, Quý Miểu cầm chiếc điện thoại không thể mở máy đặt lên tai: “Alo, 110 phải không? Ở đây có người cướp của.”
Nhân viên không động lòng: “Điện thoại hỏng của bạn cũng phải nộp luôn.”
Quý Miểu nhìn anh ta, nhân viên ngại ngùng gãi mũi: “Điện thoại hỏng nó cũng là tài sản mà.”
Quý Miểu giận dữ vô dụng, anh nhất định phải rời khỏi chương trình này ngay!
Họ nói tịch thu là tịch thu, ngay cả đồng hồ trẻ em của Minh Đô Đô cũng không tha. Minh Đô Đô sờ đồng hồ của mình đầy lưu luyến: “Các chú đừng làm hỏng nó nhé ạ.”
Nhân viên thu đồng hồ muốn trả lại ngay lập tức, nhưng đối diện máy quay chỉ có thể gật đầu: “Được, bé cứ yên tâm nhé.”
Nhưng trông Minh Đô Đô không có vẻ yên tâm lắm.
…
Rất không may, mưu kế của chương trình khiến họ gặp khó khăn ngay từ đầu. Quý Miểu ướt sũng, không thể cứ thế này mãi, anh cần mua một bộ quần áo sạch để thay, may mà ở đây có cửa hàng bán đồ đôi cho ba mẹ và con. Trên đó có hình vẽ đáng yêu, dù không quá đắt nhưng đối với Quý Miểu không một xu dính túi thì cũng là một vấn đề lớn.
Minh Đô Đô chạy đến quầy hàng: “Chị ơi…”
Nhân viên bán hàng quay đầu nhìn quanh, ai đang nói vậy? Minh Đô Đô nhón chân lên, ló đầu ra: “Chị ơi, chị ơi.”
Mắt của chị bán hàng sáng lên: “Em trai nhỏ, em cần chị giúp gì hả?”
Minh Đô Đô chỉ vào Quý Miểu đang đứng chờ ngoài cửa hàng: “Bảo bối bị ướt, muốn mua quần áo…”
Minh Đô Đô nói ngày càng nhỏ: “Nhưng, chúng em không có tiền.”
“Hả?” Chị bán hàng ngạc nhiên nhìn họ, ra ngoài chơi mà không mang tiền sao, trong điện thoại cũng không có tiền?
Điều này thật làm khó cô: “Rất xin lỗi, không có tiền thì không mua được đồ đâu nhóc ạ.”
Minh Đô Đô rất thất vọng, nhưng có cách nào đổi lấy tiền không nhỉ? Cô bán hàng chợt nghĩ ra điều gì đó: “Gần đây tụi chị đang tuyển mẫu nhí, nếu em muốn có thể thử xem.”
“Bánh bao nhỏ có thể đổi được tiền sao?”
Cô bán hàng cười: “Không phải bánh bao nhỏ, để chị nói chuyện với ba em nhé.”
Cô bán hàng bước ra ngoài, thấy máy quay thì khựng lại, Quý Miểu lập tức nghiêng người che máy quay: “Xin lỗi, chúng tôi đang quay một chương trình. Tiền của chúng tôi bị chương trình tịch thu hết rồi.”
Thì ra là vậy, cô bán hàng nghĩ đây là một cơ hội tốt: “Cửa hàng chúng tôi đang tuyển mẫu nhí, con trai anh rất đáng yêu, anh có muốn thử không?”
Quý Miểu nhìn Minh Đô Đô: “Mẫu nhí cần làm gì?”
“Không khó đâu, chỉ cần mặc đồ của chúng tôi và trưng bày một chút thôi.”
Là trang phục bình thường, không phải là đồ thú nhồi bông dày cộm. Hơn nữa, cửa hàng rất nhân văn, mẫu nhí chỉ cần hoạt động tự nhiên trong cửa hàng. Quan trọng là cho mọi người xem hiệu quả mặc, được tính theo giờ. Trưng bày một tiếng, họ có thể mua được quần áo rồi.
Quý Miểu không quyết định thay Minh Đô Đô, anh cúi xuống nhìn Minh Đô Đô rồi trao đổi với cậu. Không ngờ Minh Đô Đô nghe thấy có tiền mua quần áo lập tức gật đầu ngay, “Đô Đô đồng ý làm ạ.”
[Khán giả A: Bánh bao nhỏ! Muốn xem Đô Đô bánh bao nhỏ quá đi!]
Họ vừa quyết định, cô bán hàng lập tức đi tìm quản lý. Quản lý vừa thấy Minh Đô Đô đã tan chảy: “Bé đáng yêu quá trời.”
Minh Đô Đô ngượng ngùng xoay người: “Không đáng yêu lắm đâu ạ hi hi.”
Cậu giơ ngón tay chút éc lên: “Đô Đô chỉ đáng yêu bằng này thôi cô chú ạ.”
Quản lý cười không ngớt: “Chỉ đáng yêu bằng này thôi sao? Cô thấy con còn đáng yêu nhiều hơn nữa đó.”
Quản lý rất hài lòng với mẫu nhí này, cô ấy nhìn Quý Miểu ướt sũng, lấy một bộ quần áo đưa cho anh: “Anh thay vào đi, bộ này chúng tôi tặng anh.”
Quản lý rất dễ tính, Quý Miểu rất cảm động. Hai cha con Quý Miểu phải ở lại đây làm việc, dường như Tần Ngọc thấy con đường làm giàu, anh ấy nhìn Tần Dao: “Chúng ta cũng phải tìm một chỗ để làm việc thôi nhóc.”